(Bài phóng tác dựa theo bài thơ “Người đi tìm hình của nước” của nhà thơ Chế Lan Viên).
Đất nước khó yên lành. Người lính phải ra đi !
Cho tôi làm sóng dưới con tàu đưa tới đảo
Khi bờ bãi dần lui làng xóm khuất
Bốn phía nhìn đau đáu với Trường Sa
Đêm ra đảo đầu tiên, ai nỡ ngủ
Sóng vỗ dưới thân tàu vẫn con sóng quê hương
Trời từ đây vẫn xanh màu xứ sở
Xa đất liền, càng thương đất quê hương ...
Lũ chúng nó ngủ trong giường mút đệm
Giấc mơ tham đè nát cuộc đời tham
Tiền rủ rê những cô bồ nhí đẹp
Cơn khát giàu sang rủ bóng xuống tâm hồn
Trăm cơn mơ toan tính đủ mưu đồ
Những quy hoạch ngon ăn và nóng hổi
Đại ca thành con rối
Cho đồng tiền giật dây
Quanh hồ Gươm dân vẫn bàn chuyện vua Lê
Lòng trăn trở vì rêu phong chuyện cũ
Hiểu sao hết xã hội cần dân chủ
Cần hướng đi cả dân tộc cùng đi
Hiểu sao hết "người đi Giữ hình của Nước"
Đó chính là bài thơ chan chứa tình người
Một góc quê hương nửa đời quen thuộc
Hay một đấng vô hình sương khói xa xôi?
Mà hình đất nước hoặc còn hoặc mất
Sắc vàng nghìn xưa, sắc đỏ tương lai
Thế đi đứng của toàn dân tộc
Tham nhũng, ngoại xâm cả nước phải kêu trời
Có nhớ chăng hỡi gió rét thành Ba Lê
Một viên gạch hồng
Bác chống lại cả một mùa băng giá
Và sương mù thành Luân Đôn, ngươi có nhớ
Giọt mồ hôi Người nhỏ giữa đêm khuya?
Đời dân nghèo lênh đênh theo sóng bể
Thử hỏi khắp gầm trời đến châu Mỹ, châu Phi
Mất tự do coi như đời nô lệ
Những con đường cách mạng chẳng còn chi !
Lo giữ nước càng thương đời dân nước
Cây cỏ trong chiêm bao xanh sắc biếc quê nhà
Uống một lon bia cũng đắng lòng vì Tổ quốc
Chẳng yên lòng khi thấy lắm ca-ve…
Ngày mai dân ta sẽ sống sao đây?
Sông Hồng chảy về đâu? Và lịch sử? Chủ quyền Trường Sa cần quyết giữ
Cánh tay thần Phù Đổng sẽ vươn mây?
Rồi cờ sẽ ra sao? Tiếng hát sẽ ra sao?
Nụ cười sẽ ra sao?
Ơi, Độc lập!
Xanh biết mấy là trời xanh Tổ quốc
Khi tự do về chói ở trên đầu
Khi mặt trời Nga thành dấu hỏi phương Đông
Sâu tham nhũng cứ lan tràn phát khiếp
Người mất đất đi đòi quyền có đất
Sao vàng bay không chiếu sáng công bằng?
Nghị quyết quán triệt rồi, mà lòng người thắc thỏm
Lệ dân nghèo trên sở hữu vu vơ
Bốn bức tường im nghe những luật đời bất cập
Chật khắp đường dân khiếu kiện kêu than
Người lính Trường Sa muốn nói cùng dân tộc
"Cơm áo ở đâu! Hạnh phúc ở đâu rồi?”
Hình của Đảng lồng trong hình của Nước
Phút khóc người kia là phút kẻ này cười
Lính vẫn thấy:
Dân ta bưng bát cơm mồ hôi nước mắt
Ruộng theo trâu nhưng tay trắng chẳng đất cày
Núi Pháo, mỏ than, thị trường vàng,
ngân hàng, kho bạc...
Hám lợi xăng dầu cho tăng giá ngang nhiên
Giặc cũ đuổi xong rồi
Lại lo loài giặc mới
Giặc nội xâm cấu kết giặc ngoại xâm
Giá điện tăng ngay phòng ngủ công nhân
Những kẻ quê mùa vẫn còn bực tức
Giá cả càng tăng mua sắm tưởng phát khùng…
Nước Việt Nam nghìn năm Đinh, Lê, Lý, Trần, Lê
Có Độc lập, dân lại lo mất nước
Lũ lâm tặc phá rừng, cây thiếu nước
Những dối lừa dân góp chẳng thèm nghe
Ôi! Xưa đến với Lê-nin
Nay lo nhiều về Tổ quốc
Tuyết Mat-xcơ-va sáng ấy lạnh trăm lần
Trong tuyết trắng như đọng nhiều nước mắt
Lê-nin mất rồi. Nay Lê Lết nhập hồn dân
Luận cương của Lê-nin theo Người về quê Việt
Biên giới của ta nghĩ đến dạ rối bời
Kìa, hàng xóm lăm le từng thước đất
Hãy nghe lính đảo cười, lòng yêu nước không phai.
B.V.B