Đắc Trung
Nadim Hítmet viết: "Có một lọai người vừa là kép hát vừa là Hoàng đế. Đó là nhà văn".
Là kép hát bởi anh ta chẳng có chức tước quyền lực gì. Là Hoàng đế thậm chí hơn cả Hoàng đế bởi tư tưởng của anh ta có thể vượt không gian đến các quốc gia khác. Vượt thời gian lưu truyền mãi mãi.
Đúng vậy. Mọi thứ đều sẽ mục nát hết.
Chỉ văn chương nói riêng, nghệ thuật nói chung là vĩnh hằng.
Nhà văn để lại tác phẩm. Tức là để lại cuộc sống của mình. Trái tim, khối óc của mình. Người đời không được gặp lúc nhà văn còn sống. Không nhìn thấy phần mộ khi qua đời. Nhưng vẫn cảm nhận được sự rung động của trái tim, những suy nghĩ và tư tưởng của nhà văn qua từng trang sách lưu truyền cho hậu thế.
Văn Thiên Tường triều Nam Tống viết: "Nhân sinh tự cổ thuỳ vô tử. Lưu thủ đang tâm chiếu hãn thanh" (Con người tự cổ ai không chết. Lưu lại lòng son với sử xanh).
Ở đời, từ xưa tới nay, lắm người quyền cao chức trọng, phú quý giàu sang. Nhưng thanh danh không dễ lưu truyền. Chức tước và tiền bạc không giúp họ việc ấy được.
Nhưng nhà văn làm được.
Người bình thường gặp bất hạnh trong đời. Hoặc tìm đến cái chết. Hoặc phải nghiến răng nén chịu nuốt nỗi đau vào tâm. Nhưng nhà văn lại biết dồn nỗi đau ấy vào tác phẩm của mình. Tìm ra triết lý và gửi gắm triết lý vào mỗi con chữ để giãi bày, trang trải cùng nhân sinh thế sự.
Xem tiếp