TRỐNG RỖNG, ĐÔI KHI
hộp đàn rỗng không và nhẹ bẫng
âm vang dìu dặt bổng trầm
lòng ta đôi khi rỗng không và trĩu nặng
bút mực im trơ, phím chữ lặng câm
hộp đàn, cái rỗng không – thiền tâm
tơ sợi giăng thiên nhiên, phố chợ
cái rỗng không lòng ta chưa trắng nợ
khát vọng chưa nguôi, giấy mực trắng bầm
nhẹ bẫng huyền cầm
cũng là trĩu nặng thạch cầm
này rỗng không – hộp đàn, này rỗng không – trời đất
(rỗng không để vang ngân, gần gũi, xa xăm)
chưa trắng nợ, ta trắng rợn mênh mông bao động cát
rỗng không đôi khi của ta
vẫn trĩu nặng chứa đầy bao khao khát
không rỗng không,
khao khát càng dâng cao sóng vỗ đôi bờ
những trang thơ những chân trời trước mặt
nhưng đôi khi mệt nhoài, phím chữ câm và bút mực trơ.
TXA.
MỘT NĂM, MỘT ĐỜI VÀ THIÊN THU
tháng hai sao vẫn còn giêng
trang thơ tình cũ có phiền nhau không
thuở nào em vẫn chưa chồng
tôi còn bay bổng phiêu bồng thi ca
tần ngần ngại đến tháng ba
chớm lo tháng sáu sẽ là tuổi thu
thời yêu ngược với ngày tù (*)
lá hoa thảng thốt sợ ngu ngơ tàn
dại lòng bỗng muốn lan man
cho mờ nhoà biển và mang mang rừng
càng trông rõ nét nắng hừng
hạt mưa cũng đọng em cùng bóng tôi
ngày xưa, một năm – một đời
bây giờ tính thật tuổi trời, thừa dư
thơ tôi ước vạn thiên thu
mát nồng xin mãi ở tù trong em.
TXA.
------
(*) Chỉ là một cách nói về tính co giãn của thời gian tâm lí, theo các câu: “Ngày vui ngắn chẳng tày gang”; “Nhất nhật tại tù, thiên thu tại ngoại” (một ngày ở tù, ngàn thu ở ngoài)…
MẸ VÔ CÙNG
Trần Xuân An
trong chồi xanh, có bao mùa hạn vàng
có bao mùa bão đen gập mình, trong quả ngọt
tuổi mẹ nối vào dâu con, và vĩnh hằng
vào cháu chắt với khói hương họ tộc
ngàn mùa cây lá, mênh mang
từ chín tháng và vỡ hồng ban sơ tiếng khóc
con lặn bơi trong lai láng biển ngời
đến hôm nay, bạc phai râu tóc
còn vọng nghe lòng đất tiếng ru nôi
thăm thẳm, nghìn đời
mẹ là thuở xưa xa mờ – mai sau xa xôi
tám mươi hai năm buồn vui cũng là gạch nối
cho cháu con lớn lên, bước tới
giữa hai bờ thời gian, bát ngát, xa vời
mẹ vô cùng, muôn nơi
mẹ là đất trời và tiếng nói:
suốt đời chịu thương chịu khó, tảo tần
lời ru quạt oi nồng nắng chói
– dịu dàng ngọn gió ân cần
chuyện cổ bên bếp lửa hồng, xua rét run, bóng tối
sáng ngời tóc bạc, mưa phùn mùa xuân.
TXA.
04:00 – 09:40, 11-03 HB10 (2010)