Trang chủ » Bầu bạn góp cổ phần

HOA TỬ HUYỀN VÀ

Theo báo Quảng Ninh
Thứ bẩy ngày 10 tháng 7 năm 2010 9:04 PM
 
Hoa Tử Huyền là bút danh của Trần Tố Loan, một tác giả thơ chưa hẳn đã được nhiều người biết ở Quảng Ninh. Sinh năm 1980, quê ở Nghệ An, tốt nghiệp khoa Văn, Đại học Sư phạm Vinh năm 2003 với tấm bằng loại ưu.

Và mặc dù có thừa cơ hội để tìm kiếm một việc làm tốt ở quê nhà, nhưng cô lại quyết định dấn thân ra đất mỏ, một vùng đất mà cô mới chỉ biết đến qua sách vở, khi tình cờ đọc được mẩu tin thông báo tuyển giáo viên của một trường PTTH dân lập ở Đông Triều. Có lần tôi đã hỏi Trần Tố Loan về điều này và cô cười, nói rằng cô muốn phiêu lưu, để xem một cái cây trồng ở xứ lạ thì nó thích nghi như thế nào….
  
Trần Tố Loan làm thơ từ khi còn là sinh viên và từng đạt giải ba cuộc thi thơ sinh viên. Khi ra vùng Đông Bắc dạy học, cô tiếp tục làm thơ và có nhiều bài đăng ở các báo trung ương, địa phương. Sắp tới Trần Tố Loan sẽ xuất bản tập thơ đầu tay của mình mang tên: Nỗi buồn mang tên anh. Trong những sáng tác của cô, nhiều nhất vẫn là mảng thơ viết về tình yêu. Tình yêu trong thơ Trần Tố Loan mang một nỗi buồn man mác, ưu tư của người thiếu nữ, những suy ngẫm về cuộc yêu đương, những băn khoăn tự vấn, những va vấp đời thường… Đâu đó xuất hiện những cảm nhận rất riêng của người phụ nữ đang yêu và được yêu, ẩn khuất đâu đây bóng hình của một ai đó: “Giá biết trước anh nuối tiếc đến vậy/ Em trở về nguyên vẹn một mùa thu…; hay: Em giấu nỗi buồn trong niềm vui/ Giấu nỗi đau trong hạnh phúc/ Và giấu anh/ Trong bóng hình người khác… v.v...

Hiện tại Trần Tố Loan đang làm nghiên cứu sinh tại Viện Văn học Việt Nam. Cô viết phê bình, nghiên cứu văn học Nhật Bản, văn học hậu hiện đại, văn trẻ và tiếp tục con đường thơ của mình. Cô tâm sự rằng cô làm thơ rất đơn giản, nhiều khi chứng kiến một hoàn cảnh nào đó xung quanh mình, bạn bè, người thân và cảm xúc tự nhiên ùa đến…

Một mảng quan trọng nữa trong thơ Trần Tố Loan là những triết lí về nhân sinh, quê hương, kiếp người, cảm nhận về cái tôi nhỏ bé trước cuộc đời. Đây chính là điểm đáng chú ý, khác biệt với những cây bút khác vì Trần Tố Loan là người trẻ tuổi và những dòng thơ mang tính triết lí thường không phải là mảng đề tài được các nhà thơ nữ lựa chọn. Nhưng với Hoa Tử Huyền, nó lại khá thành công. Nhà thơ  dần vượt qua được cảm xúc cái tôi cá nhân để vươn đến một điều gì đó lớn lao hơn, trí tuệ hơn: Em còn nhớ?/ Một ngày cách đây mười thế kỷ/ Khi anh và em chưa nhìn thấy mặt trời/ Ngày đó/ Bạch Đằng giang huyền thoại/ Đã vùi chôn bao con người/ Và thời gian trôi về phía mặt trời/ Chiến công chỉ còn trong sử sách.... Một đặc điểm nữa dễ nhận thấy trong thơ Hoa Tử Huyền là những hình tượng văn học thấm đẫm trong mỗi trang, mỗi bài, có thể kể như kiểu Kafka, Rô-mê-ô, Đan Thiềm và ngay cả bút danh của chị Hoa Tử Huyền cũng là tên một loài hoa trong một truyện ngắn rất nổi tiếng của nhà văn Nguyễn Huy Thiệp, truyện ngắn Muối của rừng. Đọc thơ Hoa Tử Huyền, ngoài cảm xúc nồng nàn, da diết của con tim, người ta còn thấy ẩn chứa trong đó sự sắc sảo của một người làm nghiên cứu văn học, có nhiều hiểu biết về văn chương, cuộc đời… Một cây bút nữ đa đoan, trăn trở với cuộc sống, nỗ lực vượt qua cái tôi cá nhân, hy vọng Hoa Tử Huyền - Trần Tố Loan sẽ còn tiến xa nữa trên con đường văn nghiệp của mình.
NGHĨ
Tôi nhìn những ngôi mộ trên núi cao
Và nghĩ về kiếp người
sống lầm lũi
chết thanh cao.
 
Tôi nhìn những dòng sông mệt nhoài ra biển
Chợt nghĩ về đời mình
mãi lang thang
gió mây.
 
Tôi nhìn những em thơ lang thang ngoài phố
Nghĩ về lời bà
ngày xưa
người ta là hoa của đất
ĐÔI KHI...
Đôi khi
muốn buông xuôi tất cả
chỉ để được nằm trong lòng anh
và khóc
 
Đôi khi
muốn cất anh vào đâu đó
trong xó xỉnh cuộc đời em
thỉnh thoảng mang ra lau bụi
và nhớ
 
Đôi khi
nghĩ anh cũng tầm thường
và hèn hạ
như bao gã đàn ông khác
và quên
Đôi khi
dửng dưng ngoảnh mặt
giấu đi giọt nước mắt
để cuối đường tình
em không còn
đợi anh…
 
HOANG TƯỞNG
Em muốn
chặt cây đa của chú Cuội làm cột nhà
lột vảy rồng lợp ngói
chở đá từ Chomolungma xây tường
lấy trăng làm đèn
mây làm chăn đệm
xây ngôi nhà hạnh phúc.
 
Em muốn
mượn cỗ máy thời gian của Đôrêmon
trở về quá khứ
gặp ngày xưa
đưa anh về
căn nhà ấy.
 
Em muốn
mang anh và ngôi nhà của chúng ta
đến một vùng đất chưa có tên trên bản đồ
nơi chỉ có bình yên cùng nắng gió
sống du mục
như người Bôhêmiêng.
BÌNH YÊN
Bên anh
Em như viên sỏi ngủ sâu
dưới lòng sông vắng.
 
Biết ơn anh
người con trai đa cảm
trái tim từng lỗi nhịp
chưa kịp sống và yêu
đã chịu nhiều đòn đau
từ giông bão cuộc đời…
 
Anh về
từ miền chát đắng
chắt chiu chút bình yên
cho em, cho em...
 
Bên anh
Hoa Tử Huyền ấp ủ
ba mươi năm
mãn khai
chấm li ti li ti
hanh hao trong nắng…
 
Bên anh
Bông hồng xanh kiêu hãnh
tự rũ bỏ gai góc
dịu dàng nép vào anh
run rẩy
để biết phía trước
ngày bình yên đang chờ …