Trang chủ » Bầu bạn góp cổ phần

Hà Nội tiếu lâm truyền kì (kì 152)

Vũ Duy Chu
Thứ hai ngày 26 tháng 8 năm 2013 6:52 PM

( Sưu tầm & Sáng tác)

CHỮA ĐƯỢC BỆNH CÒI XƯƠNG

Ông L về hưu không có việc gì làm, uống trà đọc báo mãi cũng bào ruột, mỏi mắt. Chán! Một sáng nọ, nhìn các cháu nội, ngoại vui đùa ngoài sân, tự nhiên ông nảy ra ý định làm thơ thiếu nhi cho chúng đọc. Bữa ra mắt Câu lạc bộ thơ phường, ông rưng rưng đọc hai câu đầu bài thơ Tre và Măng mới sáng tác:
Ông giờ như cái gốc tre
Cháu như măng mọc, cháu đè lên ông…

Ông dừng lại giải thích rằng từ ĐÈ trong câu thơ không phải là động tác đè trong đấu vật, mà ĐÈ thể hiện ưu thế vượt trội, mạnh mẽ hơn, phát triển tốt hơn của lớp trẻ so với cha anh, hi..hi… Thế là các bạn thơ rần rần vỗ tay tán thưởng.
Được đà, đều chằn chặn, mỗi tuần ông hí hoáy sáng tác tròm trèm 20 bài. Bỗng dưng ông cảm thấy có sự thôi thúc. Ông cần phải đưa thơ mình ra khỏi chiếu thơ phường bé nhỏ chật chội và tầm thường. Mấy nhà thơ tên tuổi hàng tuần đến nhà ông uống rượu vỗ đùi đen đét khi nghe ông xướng thơ. Mấy ông bạn vàng này còn gửi thơ ông đăng trên vài tờ báo họ quen biết. Oách! Khỏi phải nói ông sướng âm ỉ thế nào.
Ấy thế mà khi thơ ông xuất hiện trên Blog, Website, người đọc chê thơ ông ghê quá. Ông bắt đầu nghi ngờ sự khen thơ của các bạn thơ, các nhà thơ thân thuộc… Tìm hiểu ông mới hay cái sự “Khen cho nó chết luôn”, “Khen có thưởng”, “Rượu khen, thịt hưởng ứng” như nấm sau mưa, diễn ra hàng ngày trên diễn đàn văn chương nước nhà từ lâu lắm rồi.
Nghĩ là làm, ông L bèn tìm đến nhà thơ Đ rất nổi tiếng về thơ thiếu nhi, được giới văn chương tử tế kính nể về sự trung thực uyên bác, để nhờ nhà thơ này thẩm định thơ ông.
 
***

Sau một tháng phấp phỏng, nhà thơ L hồi hộp nhận lại mấy tập bản thảo dày cộp từ tay nhà thơ Đ. Về tới nhà, mở bản thảo ra, ông ngạc nhiên hết sức vì không hề thấy dấu vết chỉnh sửa, góp ý của nhà thơ Đ đâu hết. Trên khổ giấy A4 trắng tinh đính kèm vào bản thảo, nhà thơ Đ chỉ viết một câu duy nhất, nét chữ rất đậm: THƠ NÀY CHỮA ĐƯỢC BỆNH CÒI XƯƠNG CHO TRẺ EM.
Nhà thơ L mừng quá liền gọi vợ để khoe thành quả thơ. Bà vợ đọc xong lời nhận xét, liền quắc mắt:
- Ông dẹp ngay cái trò thơ phú dửng mỡ, hì hà hì hục, lọ mọ đi cho tôi nhờ. Khốn khổ thân ông, người ta bảo thơ ông là thơ con cóc mà không biết à? Thịt cóc mới chữa được bệnh còi xương cho trẻ em, rõ chưa?
Hí…hí…hí…

Sài Gòn, 22.8.2013
( Còn tiếp)
VDC