Dung Thị Vân
XIN ĐỪNG
NGUYỄN THỊ THÚY NGOAN
Xin anh đừng nhớ làm chi
Tuổi xuân đã cạn, tóc thì đã sương
Thơ buồn như sợi chỉ vương
Em ngồi khâu lại vết thương cuối mùa.
Bây giờ mặc kệ nắng mưa
Ớt cay cũng ngọt, chát chua cũng cười!
Một lần trầu đã quệt vôi
Một con đò vỡ sóng dồi phía sau.
Người ta một bến còn đau
Em mười hai bến sông sâu gãy chèo(*)
Bến nào cũng đứt dây neo
Cuối chiều buộc chặt bến nghèo vào thơ.
NTTN
*Mười hai bến nước - thơ Nguyễn Bính
EM NGỒI KHÂU LẠI VẾT THƯƠNG CUỐI MÙA
Lời bình của DUNG THỊ VÂN
"Người vừa tặng ta vết thương đau ngọt ngào. Chẳng nợ nần gì nhau, hãy để tình ta bay cao….” Lời bản nhạc "Vết thương cuối cùng” của Nguyễn Văn Để. Đó cũng là những bàng hoàng trong đớn đau của một cuộc tình mà tác giả Nguyễn Thị Thúy Ngoan đã viết lên những câu thơ như là muối xát vào tim ai… ”Xin đừng” là tựa đề bài thơ của tác giả, nghe nhẹ nhàng nhưng thực ra nó như một tiếng kêu thất thanh của con tim đang rỉ máu. Nhưng thời gian nào có dừng lại cho người khi tất cả đã lỡ. Thuyền tình đã sang sông. Bởi vậy mà bóng người biền biệt. Mùa xuân qua đi, tuổi trẻ không còn và tóc ta đã ngả màu sương gió. Giờ chỉ còn đau thương và những chuỗi ngày tiếc nhớ. Anh hãy quên đi dĩ vãng và để tôi một mình trong thầm lặng của cuối cuộc tình.
Xin anh đừng nhớ làm chi
Tuổi xuân đã cạn, tóc thì đã sương
Thơ buồn như sợi chỉ vương
Em ngồi khâu lại vết thương cuối mùa.
Nắng mưa có tội lỗi gì mà bao nhiêu khổ đau ai oán các nhà văn thi sĩ cứ đem ra trách móc buồn thương. Tác giả đã "ngậm đắng nuốt cay” biến chua thành ngọt và biến vị đắng của tình yêu thành nụ cười. Sao tác giả Nguyễn Thị Thúy Ngoan lại có những câu thơ dứt ruột mà đầy lòng nhân hậu đến vậy.
Bây giờ mặc kệ nắng mưa
Ớt cay cũng ngọt, chát chua cũng cười!
Những câu thơ bi thương và đầy thở than của Nguyễn Thị Thúy Ngoan, như những tình khúc của Vũ Thành An là "những tình khúc của một đời người không có hạnh phúc” mà người đời đều biết đến…” Đời một người con gái, ước mơ đã nhiều, trời cho không được mấy, đến khi lấy chồng…”. Vâng, một lần đã nhận trầu cau rồi. Là nợ tình gian díu. Là vết sẹo muôn đời của tình yêu mà tác giả đã khéo ví như con đò vỡ sóng và dồi lại phía sau. Chỉ còn u buồn và lặng lẽ… Tại sao những câu thơ của Nguyễn Thị Thúy Ngoan cứ não lòng và buồn đau đến vậy. Để cho người đọc cứ day dứt và xót xa theo.Phía sau tình yêu là bến bờ hạnh phúc của một người không hạnh phúc. Khi mà người ta đã giải tỏa được nỗi niềm và tìm cho mình những an lành trong cuộc sống, để thấy lòng thanh thản yên vui.Thì tác giả cũng đã cho người đọc với những cảm xúc đó.
Một lần trầu đã quệt vôi
Một con đò vỡ sóng dồi phía sau.
Người đời luôn ví von "con gái mười hai bến nước..trong nhờ đục chịu…”. Đó là định mệnh của đời một người con gái. Khi cất bước theo chồng. Có êm đềm hay sóng gió thì đó là số phận mà trời đã sắp xếp cho mỗi con người. Ta lại đọc thêm những câu thơ nhân hậu của tác giả lần nữa. Thật bùi ngùi lắm thay. Một bến là cả một đời rồi… Vậy mà tác giả đã cảm giác cho mình một bến mà như "em mười hai bến sông sâu gãy chèo ”(thơ Nguyễn Bính), mà bến nào cũng đau, cũng đục cả quãng đời mình. Để rồi, cuối cuộc đời chỉ còn những câu thơ làm ấm lòng và quên đi tất cả.
Người ta một bến còn đau
Em mười hai bến sông sâu gãy chèo(*)
Bến nào cũng đứt dây neo
Cuối chiều buộc chặt bến nghèo vào thơ.
Nói như nhạc sĩ Trịnh Công Sơn…”Cứ rong chơi cuối trời quên lãng…”. … ”Hãy cứ vui như mọi ngày, bên trời còn nắng, lá trời còn xanh…Rồi quên , rồi quên…”. Ở đây tác giả, Nguyễn Thị Thúy Ngoan cũng đã làm được điều đó.
DUNG THỊ VÂN
HV Hội Nhà văn TP.Hồ Chí Minh