Tìm kiếm
Trang chủ
Về tác giả Trần Nhương
Thơ
Truyện
Tản văn
Văn học nước ngoài
Tin văn và...
Bầu bạn góp cổ phần
Tôi có ý kiến
Viết về Trần Nhương
Cùng vui
Khúc kha khúc khích
Thư giãn video clip
Tư liệu nhà văn
Trần Nhương giới thiệu
Poems
Tài liệu tham khảo
Tranh Trần Nhương
Gallery
Liên kết website
nico-paris.com
vietnamnet
Hội Nhà văn Việt Nam
Văn nghệ Thái Nguyên
Hội Nhà văn HP
Chú Tễu
Dân Trí
Giáo dục Việt Nam
Tiền Phong
Dân Việt
Tuổi trẻ
Thanh niên
Thế giới mới
vnexpress
Lão Khoa
Đông y Trần Ngọc Chấn
Trí thức trẻ
VTC news
Soha
Hội VHNT tại Nga
Văn chương Việt
Mai Văn Phấn
Kim Dung-Kỳ Duyên
viet-studies
TC Văn hóa Nghệ An
Bô xít VN
Trần Kỳ Trung
lucbat.com
Văn nghệ quân đội
Bộ Tư pháp
Thế giới văn hóa
Văn đàn Nguyễn Nguyên Bảy
Lê thiếu Nhơn
Hoàng Tuấn Công
Đất Việt
Ảnh Thái Phiên
Tin nóng
Nhà thơ Văn Công Hùng
Vương Tri Nhàn
Tiin.vn
Hội Mỹ thuật VN
Nguyễn Duy Xuân
Tô Ngọc Thạch
Trần Nhương blog
Phụ nữ HCM
Văn đàn Việt
linh kiện laptop
GS Trần Đình Sử
Đời sông và pháp luật TPHCM
Cao Bồi Già
Nhà văn Triệu Xuân
Hội Mý thuật Hà Nội
Tôn vinh văn hóa đọc
BBC
Ca dao Tục ngữ
Tây Bụi
Vũ Thanh Hoa
Báo Văn nghệ Hội Nhà văn VN
Chúng ta
Cá Sấu Việt Nam
Báo Người cao tuổi
Hội Nhà văn TP HCM
Trần Nhương blog 2
saigon oc
Nhịp cầu Hoàng Sa
Văn học Sài Gòn
Chim Việt cành Nam
Song Hà (boygia)
Chu Mộng Long
Tạp chí nước Đức
Quán chiêu văn
Trần Xuân An
Văn hiến
Việt nam xưa
Trần Hoài Dương
Báo Tia Sáng
Thư viện Thơ
NGUYEN HUUVINH
Đặng Xuân Xuyến blog
Câu lạc bộ Văn chương
TC Người Hà Nội
TC Đáng Nhớ
Văn nghệ Trẻ
SOI
VIÊN NGÔN NGỮ VH PHƯƠNG ĐÔNG
Nhà văn Phạm Việt Long
NGƯỜI ĐÔ THỊ
THƠ VÀ ĐỜI
La Khắc Hoà
VIỆT SU KY
NGUYỄN QUANG LẬP
GIÁNG VÂN
Trang chủ
» Bầu bạn góp cổ phần
GHÉ QUÁN, GẶP THẦY
Vũ Quốc Túy
Thứ ba ngày 21 tháng 9 năm 2010 8:54 PM
Lang thang khắp chợ chữ, ghé quán bác Trần, bỗng thấy hợp cái tạng mình, thế là sà vào tán róc. Bỗng sửng sốt gặp thầy giáo cũ, thầy dạy toán hồi học lớp 5. Học trò cũ của thầy trước tiên xin cúi chào chủ nhà, bác Trần, sau nữa xin cung kính cúi chào thầy giáo cũ và các quý khách có mặt tại quán này.
Đã hơn 40 năm, có thể thầy không còn nhớ, nhưng tôi vẫn còn nhớ như in. Thầy dạy toán lớp 5 của tôi rất yêu văn chương mà chẳng hiểu sao lại chọn nghề dạy toán cấp 2. Thế rồi “đuổi tính tự nhiên đi, nó lại phóng tới” (ngạn ngữ Pháp), thầy phải theo văn nghiệp.
Vào những năm 70 thế kỉ trước, nền kinh tế XHCN của ta chưa định hướng XHCN, dân ta khốn khổ về cải tạo công thương nghiệp tư bản tư doanh, ngăn sông cấm chợ, quê hương năm tấn của tôi đài báo ca ngợi ỏm tỏi mà đói dài răng. Khi ấy, tôi là một anh kĩ sư bằng đỏ hẳn hoi được Nhà nước phân công về xí nghiệp xe khách của tỉnh làm cái chân rửa xe, coi cái kho chứa ắc quy hỏng. Chả được việc gì nên anh em công nhân gọi là kĩ xơi (ăn hại) Thời ấy, việc đi lại khó khăn lắm. Vé xe khách xếp hàng nửa ngày chưa chắc mua nổi. Lái, phụ xe (lơ xe) không dám chở thêm khách mặc dù trên xe còn ghế trống. Khách chưa mua vé cố tình lên xe thì bị đạp xuống. Kể ra thì nhiều chuyện buồn lắm. Tôi thường hay lánh mặt khỏi chốn nhộn nhạo ấy, bởi mỗi khi ló mặt ra là bị người quen túm gáy nhờ mua hộ vé xe. Người trong nghề, cùng cơ quan nên mua vé dễ hơn. Cứ rình nhân viên bán vé lập bảng kê nấp ở chỗ nào, nhảy đại vào, nể mặt nhau thì bán, song không dám bán nhiều sợ mang tiếng. Còn khi nhân viên bán vé đã vào phòng có mấy cái cửa sổ tin hin cho khách thò tay dúi tiền vào, thì giời cũng chả có cách nào chen ngang được (trừ mấy vị phe vé).
Thầy giáo tôi lúc ấy đã là nhà văn trên tỉnh, thỉnh thoảng có công chuyện phải đi ôtô, lại phải lụy thằng học trò cũ mua vé hộ. Với ai thì có thể lý do lý trấu chối từ chứ với thầy thì không thể và không nỡ. Song cũng có lần lỡ chớn, bất khả thi, đành bó tay chấm com, cáo lỗi với thầy vậy.Thầy biết tôi cũng có chút máu văn chương nên cứ động viên tôi viết đi, viết đi thầy sẽ biên tập đăng cho.Song thú thật, cái câu “cơm áo không đùa với khách thơ” đã ngấm vào máu tôi rồi, nên suốt hơn 40 năm, chả lúc nào tôi có tâm địa làm văn chương, bây giờ nghĩ lại thấy tiếc. Rõ là ngu, cứ nhắm mắt để người ta dắt đi, chả biết sẽ gặp phải chướng ngại gì. Bây giờ ngo ngoe vài câu văn veo-báo bổ, lại được cái sự dân chủ nới rộng, lại có cái anh Gugồ hỗ trợ (dẫu rằng nó có thể khuếch đại cái sự nói điêu), đâm ra thấy khoái, vì cũng đã giúp mình mở mắt. Dẫu vẫn bị xỏ mũi dắt đi, nhưng mở mắt ngẩng đầu mà đi, nên tránh không dẫm phải “bom” của bọn cẩu các cỡ rải khắp đường làng ngõ xóm. Loại trí thức như tôi nhiều lúc ngu bỏ mẹ.
Lại nói về thầy tôi. Dạy học, tên thầy là Nguyễn Đăng Khoa. Khi ấy ở Hải Dương có thằng bé thần đồng thơ, có tên giống 2/3 tên thầy, bây giờ thì to lắm rồi, lên ông rồi. Chả biết có phải vì thế mà thầy đã đảo hai từ trong bút danh hay không. Tôi có lỗi là ít đọc thầy. Ngu mà. Với lại mải buôn bán làm ăn, không ngó ngàng đến văn chương. Bây giờ thì hai thầy trò mỗi người một đầu đất nước, muốn gặp nhau cũng khó. May nhờ có quán của bác Trần Nhương mà nhìn thấy lại thầy. Thầy và trò đều già cả rồi. Con tằm còn chút tơ nào thì cố nhả nốt ra. Trò cũng muốn rằng, dẫu đã chết đến đít (xin lỗi thầy và bạn đọc, tính tôi tếu táo) trò cũng muốn xổ ra một cái gì đấy trước khi… thở hắt ra. Thầy có đồng ý với em như vậy không? Xin kính chào thầy! Kính chào bạn đọc
Vũ Quốc Túy- email-
ocngucuto@gmail.com
Các tin khác
“QUÊ CÒ” HAY QUÊ THƠ ?
YẾN LAN- THI TƯỚNG TỨ TUYỆT
PHẢI ĐỀ CAO TIÊU CHÍ VĂN CHƯƠNG
KINH HOÀNG! AN TOÀN GIAO THÔNG NƯỚC ĐẠI VIỆT
BỘ TRƯỞNG NỘI VỤ HUỲNH THÚC KHÁNG VÀ TỰ DO BÁO CHÍ
NGƯỜI NHÀ QUÊ
DƯƠNG KHUÊ VÀ NỖI OAN BA THẾ KỶ
SAO LẮM "CHUYỂN BIẾN" THẾ ?
CÂY VẢI CỤT ĐẦU
CHÙM THƠ DUNG THỊ VÂN
CHÙM THƠ THIẾU NHI
XIN GIEO MẦM NHÂN VÀO LÒNG TỪNG CON TRẺ
CHÙM THƠ PHẠM QUANG HUYNH
TRUNG THU 2010
GIAO MÙA - ẤN TƯỢNG VÀ DƯ VỊ
THƠ CẦN THIẾT CHO AI
MÙA XUÂN NGHE VỢ HÁT
Ý KIẾN NHỎ VỀ VẤN ĐỀ LỚN
DƯỚI ÁNH RẰM THU
"BỖNG DƯNG MUỐN KHÓC" VỚI THÀNH TUYÊN
Bài đọc nhiều nhất
ĐÔI NÉT KỂ VỀ MÌNH
CÂU NÓI BUỒN NHÁT TRONG TUẦN
Nhà thơ Nguyễn Khoa Điềm: GIỜ CHỈ CÒN CHƯỜNG MẶT RA TRONG THƠ
HUYỀN THOẠI TẮM TIÊN TÂY BẮC
ANH BA SÀM TÁI NGỘ
BẢN TIN CỦA TTX VIỆT NAM
TRẦN NHƯƠNG.COM
10TRUYỆN NGẮN CỰC NGẮN CỰC HAY
CÁ THÁNG TƯ
NHÂN THỂ DỮ TÂM KINH (人体与心泾)