Sự kiện ĐBQH GS Nguyễn Minh Thuyết, phát biểu tại nghị trường và gửi kèm theo văn bản kiến nghị vào ngày 01/11/2010, tại kỳ họp thứ 8-QH khóa XII, có thể nói là sự kiện gây chấn động dư luận trong cả nước vài ngày nay; cũng đúng thôi, bởi vì, kể từ ngày thành lập nước NƯỚC VIỆT NAM DÂN CHỦ CỘNG HÒA đến nay, đã vừa đúng 65 năm, thời gian dài bằng một đời người; nhưng đây mới chỉ là lần thứ 2 (sau sự kiện QH bác dự án Đường sắt cao tốc Bắc-Nam) người VN thấy được QHVN đã thể hiện đúng vai trò của QH (tuy mới chỉ là một nghị sỹ đề nghị, mà chưa biết QH có chấp nhận và thực hiện ra sao!?); điều những tưởng rất đơn giản với mọi quốc gia trên thế giới, nhưng lại hoàn toàn xa lạ với người VN; tiếc thay, nó không phản ánh cho tính độc đáo riêng có của dân tộc VN, mà là sự phản khoa học, làm trái quy luật…; chính vì vậy, đất nước VN không đói nghèo mới là sự lạ!
Hôm nay nhìn lại ta thấy rằng, trong rất nhiều nguyên nhân đưa đất nước đến thảm trạng hiện thời, một phần lớn là do QH không làm tròn trọng trách của mình; Tính đến nay, QH đã qua 12 khóa, với hàng trăm kỳ họp, mà đây mới chỉ là lần thứ 2 (và chỉ cho một sự kiện), thì quả là… không có gì đáng nói(!?); trên thực tế, trong 65 năm qua, QH cũng chỉ là một Ban của Đảng CSVN; chẳng thế mà ĐBQH Nguyễn Minh Hà kể: Có lần tôi hỏi đùa Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Phú Trọng, cũng là thành viên đoàn đại biểu TP Hà Nội: “Anh ơi, Đảng đã ra Nghị quyết rồi thì thảo luận làm gì?” và anh cũng đùa lại: “Cứ thảo luận đi, để xem thế nào”.[1]
Những mất mát từ những sai lầm mang tính hệ thống kể từ sau ngày đất nước thống nhất là không kể xiết; ngay cả đến lòng yêu nước cũng có thể trở thành tội phạm của Nhà nước, qua việc phổ biến HS-TS-VN của tầng lớp thanh niên hiện nay, thì quả là “độc đáo” mà có lẽ chỉ có ở VN, và dưới sự lãnh đạo của Đảng CSVN mới có?
Hôm nay, trên đất nước VN đã sinh ra một thứ văn hóa mới, có thể gọi là “văn hóa vô cảm”; mà đặc điểm chung của nó là “sống chết mặc bay”; để rồi ta lại nhớ đến điều mà Đức thánh Trần Hưng Đạo đã cảnh báo “đội ngũ công chức của Ngài” hơn 700 năm trước: “… thân chịu quốc sỉ mà không biết thẹn… có kẻ lấy việc cờ bạc làm thích… có kẻ tính đường sản nghiệp mà quên việc nước…”; hay là, họa “hậu (thế) Nguyên Mông” như đang chực chờ?
Ngay cả đến những người lãnh đạo cao nhất Quốc gia cũng đã “trơ như đá” trước nguyện vọng của nhân dân và dư luận xã hội; thử đặt ra một câu hỏi nhỏ: khi trong gia đình con cái có nguyện vọng muốn hỏi ý kiến cha mẹ, mà cha mẹ làm ngơ trước nguyện vọng chính đáng đó của con cái, thì kết cục gia đình sẽ như thế nào, về đâu? Tình hình nước ta hiện nay cũng vậy.
Nói đến QH, có nghĩa là nói đến ĐBQH; nhân đây, xin nói về một bài viết đăng trên trang mạng trannhuong.com ngày 30/10/2010 của tác giả, nhà văn Đinh Kỳ Thanh, có nhan đề “Kính thưa ông Bùi Công Tự”[2]; theo đó, sau khi nêu nhận thức về tác hại của bùn đỏ nếu để xẩy ra tai họa…, tác giả muốn giải bầy về việc không ký vào “Bản kiến nghị của các nhân sỹ, tri thức về triển khai dự án khai thác bauxite tại Tây Nguyên”, với lý do là: “… Là nhà văn nhưng đại đa số chúng tôi cũng là đảng viên của Đảng Cộng Sản Việt Nam. Nếu chúng tôi ký tên vào bản kiến nghị này tức là chúng tôi chống Đảng, vi phạm vào Quy Định số 19-QĐ/TW quy định về những điều đảng viên không được làm. Trong 19 điều quy định ấy, điều số 1 đã quy định rõ là đảng viên không được “nói hoặc làm trái Cương lĩnh chính trị, Điều lệ Đảng, nghị quyết, chỉ thị của Đảng, làm những việc mà pháp luật Nhà nước không cho phép công dân, cán bộ, công chức làm”; và để kết luận, tác giả viết: “Ông Bùi Công Tự ơi, ông đưa ra những vần thơ trách mắng và đòi hỏi chúng tôi ký vào bản kiến nghị dừng ngay việc khai thác bauxite ở Tây Nguyên …. là ông đặt đa số nhà văn chúng tôi vào thế kẹt cứng thật khó trả lời. Chúng tôi xin khất với ông sẽ có quyết định sau. Để chúng tôi còn kính chuyển những vần thơ của ông lên Bộ Chính Trị TW, xin ý kiến chỉ đạo của các lãnh đạo tối cao của Đảng và chờ các đ/c đó đưa ra quyết định”.
Là người thuộc thế hệ sau; Tôi không giám bình luận về điều mà tác giả, nhà văn Đinh Kỳ Thanh viết; nhưng qua bài viết, tôi chỉ nêu ra một cảm nghĩ trước đòi hỏi của cuộc sống, rằng:
- Phải chăng “Cương lĩnh chính trị, Điều lệ Đảng, nghị quyết, chỉ thị của Đảng” đã vượt lên lương tri và trách nhiệm cá nhân đối với vận mệnh dân tộc? ngay cả đó là nhận thức của một trí thức thực thụ, là nhà văn!
- Như vậy, 65 năm qua, với hơn 100 kỳ họp của QH, mà chỉ có 2 sự kiện đáng nhớ để lại trong lòng dân; thử hỏi QH nước ta đã hoàn thành sứ mệnh mà nhân dân giao phó, có xứng đáng: “là cơ quan đại biểu cao nhất của nhân dân Việt Nam và là cơ quan quyền lực Nhà nuớc cao nhất của nước CHXHCNVN” không? Như vậy, Quốc hội Việt Nam sinh ra để làm gì?
Như đã nói, Nhà nước VN, dưới sự lãnh đạo của Đảng CSVN đang chọn cho mình một con đường đi riêng, khác hoàn toàn với gần 200 quốc gia là thành viên LHQ còn lại; vậy đường lối phát triển của VN ta đúng hay là đã sai? Nếu sai thì tại sao không sửa, vì đâu?
Đang ngồi viết bài, thì chương trình “Tiêu điểm” trên VTV1 lúc 22h30 tối 02/11/2010 nói về Blogger; Qua theo dõi chương trình và nhà nghe Nhà thơ, họa sỹ Trần Nhương nói (đại ý): “Khi Blog không còn là nhật ký mang tính riêng tư nữa, và khi đã trở thành diễn đàn, thì người viết phải có trách nhiệm với chính bản thân mình; vì vậy, khi đã viết ra phải là sự thật, trung thực và cố gắng để đạt đến sự thật, trung thực…”; Tôi đồng ý với quan điểm của Chương trình và Nhà thơ, họa sỹ Trần Nhương; đồng thời gửi đến trannhuong.com bài viết này; hy vọng sẽ có một vài ĐBQH đọc được xem điều tôi nói có đúng và trung thực hay không?
Nhân đây, tôi gửi lòng kính trọng và ngưỡng mộ đến ĐBQH GS Nguyễn Minh Thuyết, về những việc ông đang làm vì nhân dân, vì đất nước; đó là tiếng nói của lương tri, mà qua các trang mạng và Blog, tôi biết gần như toàn thể nhân dân Việt nam cũng rất ngưỡng mộ ông, ủng hộ ông…; tôi cũng hy vọng, sẽ có hơn 90% số ĐBQH đang tham dự kỳ họp thứ 8 của QH cũng có lương tri giống như ông!
[1]
http://daibieuquochoi.vietnamnet.vn/content.aspx?id=655[2]
http://trannhuong.com/news_detail/6800/KÍNH-THƯA-ÔNG-BÙI-CÔNG-TỰhttp://nguyenhuuquy.blogspot.com/2010/11/vai-suy-nghi-ve-quoc-hoi-nuoc-ta_03.html02.11.2010