Trang chủ » Tản văn

GIỞ TRANG DANH BẠ CŨ

Bùi Thị Sơn.
Thứ năm ngày 11 tháng 3 năm 2010 8:52 PM
Tản văn
 
Người bạn  gái của tôi vừa đi  ăn tết ở Điện Biên về, tặng tôi quyển danh bạ đã sờn quăn mép bìa:
- Này, “bà” cầm lấy mà xài, kẻo lúc nào cũng đến hỏi tôi số điện thoại của những người bạn cũ…
Tôi nâng niu  trên tay quyển “DANH Bạ LAI CHÂU - 2002” mà lòng rưng rưng thương nhớ. Do một sơ xuất nhỏ, gần 5 năm rồi tôi không liên lạc được với những người bạn thân thiết, có người  quen từ thuở thiếu thời, cùngtung tăng vùng vẫy trên dòng sông Nậm Rốm hiền hoà, thơ mộng; có người quen từ ngày màu gấc chín nhuộm đỏ hai má thiếu nữ tuổi dậy thì, nhìn thấy bạn trai tay chân như thừa thãi, chẳng biết giấu ở đâu; rồi những người bạn quen trên từng chặng đường công tác… Thấm thoắt đã mấy chục năm trời…
A! Đây rồi: Hoài Anh - Cô bạn gầy đét, cứng quèo như một cây sậy thời con gái thế mà lấy chồng rồi  ngày một mỡ màng  ra. Hai vợ chồng cùng công tác bên ngành văn hoá, cuộc sống không lấy gì làm dư dả nhưng họ rất hạnh phúc bên hai đứa con ngoan ngoãn, học giỏi…
Còn đây: Thanh Bình - cậu  bạn trai thân thiết, hiền lành, có đôi mắt trong veo  của tôi vẫn thuỷ chung với nghề dạy học. Chàng và nàng cùng dạy môn văn, cùng là hội viên hội Văn học – Nghệ thuật tỉnh. Họ đã có chung nhau một “công chúa”, một “hoàng tử” và mấy tập thơ tình…
Và đây nữa: Kiên Cường - Cậu học sinh “cá biệt” hay gây gổ đánh nhau với bạn  giờ đã trở thành một sĩ quan quân đội. Cho đến giờ chàng vẫn chưa “cùng ai”, khiến bao cô nàng khắc khoải,đỏ mắt chờ mong vì thương thầm nhớ trộm…
Lật giở từng trang, từng trang danh bạ, tôi xiết bao vui sướng, tự hào vì nhiều  người bạn tôi giờ đã thành đạt. Họ đã trở thành cán bộ chủ chốt từ huyện đến tỉnh. Họ đã cống hiến tài năng. tâm huyết cho sự nghiệp phát triển  hai tỉnh “phên dậu” của Tổ quốc… Họ không bao giờ gọi điện thoại cho tôi, nhưng tôi không trách họ bởi tôi luôn nghĩ  dù bận rộn đến đâu trong tim mỗi người vẫn còn nguyên vẹn  một khoảng trời Mường Thanh huyền thoại…
Có lúc những ngón tay  tôi run lên bần bật khi giở  đến những cái tên thân thiết một thời mà chủ nhân của nó- những người bạn  thơ ấu của tôi giờ đã ra người thiên cổ. Người bạn kiểm lâm của tôi đã ngã xuống dưới nhát rìu oan nghiệt của bọn lâm tặc để bảo vệ cánh rừng nguyên sinh nơi anh cất tiếng khóc chào đời…Người bạn gái có khuôn mặt đẹp như Đức Mẹ Đồng Trinh của tôi đã ra đi vì một tai nạn giao thông bất ngờ ập đến, để lại người chồng thương binh cụt cả hai chân cùng ba đứa con đang học hành dang dở…
     Có lúc tôi rơi vào trạng thái chơi vơi, hụt hẫng khi đọc đến những cái tên rất đỗi thân quen  một thời giờ đã trở nên ô danh “tiếng xấu để đời”. Một người con trai hào hoa phong nhã, hát hay, học giỏi, từng là thần tượng của biết bao cô gái, từng thăng tiến nhanh chóng trên con đường công danh sự nghiệp bằng chính tài năng  của mình, giờ đang ngồi “bóc lịch”trong nhà giam vì tham ô hàng tỷ đồng của Nhà  nước trong một công trình xây dựng lịch sử…Một cô bạn hoa khôi nức tiếng thuở xa xưa đã phải “dựa cột” vì buôn bán hêrôin qua biên giới khi sắc đẹp tuổi hồi xuân vẫn tràn trề quyến rũ, nhà cao cửa rộng, chồng con đề huề chẳng kém ai…Một cậu bạn thông minh, hóm hỉnh với chiếc răng khểnh duyên dáng kênh kiệu thuở nào giờ thân tàn ma dại, người quắt lại như cái xác không hồn bởi căn bệnh thế kỷ do ăn chơi đua đòi trác táng…Nghĩ đến họ, tôi thấy lòng quặn thắt, đau xót, giận thương lẫn lộn. Không giận sao được khi họ làm những điều xấu xa, tồi tệ, phụ ơn cha, nghĩa mẹ, công thầy, tình bạn, làm hại dân hại nước? Nhưng tôi đã từng có một thời sống chung bên họ với biết bao kỷ niệm êm đềm trong sáng của tuổi thơ ấu thời bao cấp nghèo khó mà chan chứa tình người; tôi đã cùng họ lăn lê bò toài chơi đánh trận  giả trên đồi A1, làm sao tôi không khỏi ngậm ngùi thương xót cái quá khứ tốt đẹp họ đã sống?
   Cứ thế… cứ thế, trong đêm khuya tôi một mình lật giở từng trang, từng trang danh bạ cũ, lòng thao thức xốn xang. 5 năm – thời gian chưa phải là dài mà có biết bao thay đổi. Tôi lại nghĩ đến những người bạn đã cùng tôi chuyển sang xây dựng tỉnh Lai Châu mới. Tôi mừng cho một số  bạn đã có những bước tiến vượt bậc trên con đường công danh sự nghiệp bởi họ rất xứng đáng đứng ở vị trí tiên phong đó.Với tài năng sẵn có cộng với ý chí, nghị lực vươn lên không ngừng, họ biết hy sinh cái nhỏ cho cái lớn, cái riêng cho cái chung…Phần lớn những người bạn cũ cũng như tôi, sống cuộc sống bình thường và chân chính. Chúng tôi ít có thời gian  tụ tập chơi bời với nhau vô tư như thuở còn son rỗi. Nhưng mỗi khi ai đó có chuyện vui hay chuyện buồn, chẳng ai bảo ai chúng tôi cùng có mặt san sẻ, động viên nhau (nhất là khi ai đó có biểu hiện sa đà). Những người bạn cũ hiểu nhau từ chân tơ kẽ tóc dễ góp ý cho nhau hơn ,thậm chí có thể mắng nhau té tát vì mục đích tốt mà không sợ bạn giận, không cần vòng vo tam quốc, không cần rào đón sợ mếch lòng nhau…
   Tôi còn rất, rất nhiều người bạn cũ ở hai tỉnh Điện Biên –Lai Châu. Vì điều kiện gia đình, mặc dù rất thông minh, họ không được học hành đến nơi đến chốn mà vẫn sống một cuộc đời bình dị trong những bản quê xa xôi, heo hút; họ vẫn hay lam hay làm, giàu tình yêu gia đình, quê hương, làng xóm…Họ là những người không có tên trong danh bạ song đã lưu lại trong tôi những ấn tượng đẹp đẽ không bao giờ phai mờ…
Lai Châu, ngày 15/2/2009.
B.T.S