Trang chủ » Văn học nước ngoài

DÂY CHUYỀN SẢN XUẤT THẠC SỸ

Trương Bình (TQ) Vũ Phong Tạo dịch
Thứ bẩy ngày 6 tháng 2 năm 2010 11:17 PM
                                       
Tác phẩm được người đọc Trung Quốc ưa thích:

 

Tại một cửa hàng bán băng hình, nhìn thấy một cái đĩa CD có tên là “Dây chuyền sản xuất Thạc sĩ”, tôi bèn hỏi chủ cửa hàng:
- Thạc sĩ đâu có phải là giầy da, làm sao mà có thể sản xuất trên dây chuyền sản xuất chứ?
Chủ cửa hàng nói:
- Đây là một trò chơi, hấp dẫn lắm, anh mua một đĩa đi!
Nằm mơ tôi cũng luôn mong muốn trở thành Thạc sĩ. Nhưng, đáng tiếc là không có bản lĩnh, trình độ ấy, trong thực tế cuộc sống không có khả năng trở thành Thạc sĩ. Vậy thì Thạc sĩ trong trò chơi điện tử làm cho tôi đã cơn nghiện Thạc sĩ cũng tốt chán. Nghĩ vậy, tôi bèn mua chiếc đĩa CD “Dây chuyền sản xuất Thạc sĩ”
Vừa về đến nhà, tôi đã vội vàng, cuống quýt lên chơi trò sản xuất Thạc sĩ.
Trò chơi bắt đầu, yêu cầu cung cấp nguyên liệu sản xuất, tôi bèn chẳng cần suy tính gì, bèn đưa “học sinh” vào, xem nó làm như thế nào để biến “học sinh” này biến thành Thạc sĩ. Bắt đầu ngỡ tưởng quá trình sản xuất Thạc sĩ rất lý thú. Ai ngờ, nó lại bắt buộc cậu học sinh này học qua tiểu học, trung học, đại học, nghiên cứu sinh, cuối cùng mới thành Thạc sĩ, chẳng lý thú một tý nào. Tôi gào to bị mắc lừa rồi, rồi vứt đĩa vào trong ngăn kéo, không thèm đụng đến nó nữa.
Mấy ngày sau, bà xã hỏi tôi:
- Cái đĩa CD ở trong ngăn kéo là anh mua phải không? Thật có ý nghĩa quá!
Tôi nói:
- Nó có ý nghĩa gì cơ? Ai mà chẳng biết Thạc sĩ cần phải học từ tiểu học đến nghiên cứu sinh ?
Bà xã tôi nói:
- Anh thử thay nguyên liệu một chút bèn có ý nghĩa ngay mà. Sáng nay, em vừa biến một thằng cha đần độn, dốt nát thành Thạc sĩ đấy!
Tôi nói:
- Thằng cha đần độn, dốt nát làm sao mà biến thành Thạc sĩ được chứ? Anh không tin!
Bà vợ tôi nói:
- Em lập tức chơi cho anh xem đây!
Vợ tôi ngồi xuống trước máy vi tính, mở trò chơi “Dây chuyền sản xuất Thạc sĩ” ra, đưa nguyên liệu “thằng đần” vào, làm rối tinh rối mù một lát, quả nhiên bèn biến thành Thạc sĩ. Bỗng tôi nổi hứng lên, bảo vợ đưa con chuột cho tôi chơi một lát.
Bà xã đưa con chuột cho tôi. Tôi lập tức đưa nguyên liệu “chó” vào. Trên màn hình nhảy ra ba chữ “có sáng kiến”, rồi hỏi: “Chó của nhà ai? Giám đốc, hay là quan chức? Chó đực, hay là chó cái?”
Tôi cho “chó cái của nhà người nghèo” vào, trên màn hình nhảy ra một dòng chữ: “Trò chơi không thể tiến hành được.”
Tôi sửa thành “chó cái của nhà giám đốc”, màn hình hiển thị: “Trò chơi tiếp tục tiến hành, dây chuyền sản xuất bắt đầu khởi động. Công đoạn thứ nhất: Tìm người thi thay, cần phải nộp một vạn năm ngàn đồng.” (1 nhân dân tệ tương đương 2.500 VNĐ)
Sau khi giao nộp một vạn năm ngàn đồng (đương nhiên là trò chơi, không phải là tiền thật), màn hình hiển thị: “Mã số học viên của quí cẩu là 0124, cần phải giao nộp tiền tài trợ phí, học phí, sách vở phí, ăn ở phí, đáp án luận văn phí, giấy chứng chỉ phí, trang phục phí, các loại tạp phí và bồi dưỡng học viên đặc biệt phí, tổng cộng các khoản là mười một vạn sáu ngàn nhân dân tệ”
Sau khi giao nộp khoản tiền này, trên màn hình bèn xuất hiện ảnh của trường đại học, bên cạnh còn có ảnh và tên của mấy con chó, để bạn chọn lựa.
Tôi nhấp chuột vào con chó bông có tên là Hoa Thuý. Ôi! Con chó bông sù ấy lập tức động đậy, giống như người mẫu dùng mõm giở sách nữa cơ. Con chó Hoa Thuý đáng yêu miệng ngậm tờ giấy chứng chỉ, giơ giơ cao lên. Tờ giấy chứng chỉ càng phóng càng to lên, cho đến khi phủ kín cả màn hình, có thể nhìn thấy hai năm rõ mười các mẫu tự “Thạc sĩ Quản lý kinh tế học”.
“Quá hoang đường!” Tôi và bà xã đang thán phục thốt lên, thì tờ giấy chứng chỉ bèn đột nhiên biến mất, tiếp theo bèn nhảy ra mấy chữ: “Trò chơi kết thúc.”
VŨ PHONG TẠO dịch
(Theo Bán nguyệt san “Truyện mini chọn lọc”, TQ, số 11-2004)