Trang chủ » Văn học nước ngoài

AI LÀ LÃNH ĐẠO

KIỀU THIÊN (Trung Quốc) VŨ PHONG TẠO dịch
Thứ hai ngày 15 tháng 3 năm 2010 5:50 AM
Truyện ngắn: KIỀU THIÊN (Trung Quốc)
VŨ PHONG TẠO dịch

Sau đăng ký với phòng trực ban ở cổng cơ quan, ông Trương hỏi ông Lý gác cổng cũng cao tuổi như mình: “Ai là lãnh đạo ở đây?”
Ngần ngừ một lát, ông Lý cười cười, cánh tay khoát một vòng chỉ vào toà nhà cao tầng trụ sở cơ quan: “Tất cả đều là lãnh đạo, trừ tôi!”
Ra khỏi phòng trực ban, ông Trương đi vào trụ sở làm việc của cơ quan.
Ông Trương không biết chữ, mà dù có biết chữ đi nữa, ông Trương cũng không biết nói sự việc mà mình cần phản ánh, với ai. Ông Trương đã hỏi dò qua rất nhiều người, rất nhiều người đều bảo ông rằng: “Phản ánh với ai ư? Ai là lãnh đạo thì phản ánh với người ấy chứ!”
Ông Trương đi tìm lãnh đạo, song ông Trương không biết ai là lãnh đạo.
Ông Trương đẩy cửa thứ nhất. Trong phòng có bốn, năm người, lại đang nói cười chứ. Ông Trương đứng sững ngay giữa cửa, một chân bên trong cửa, một chân bên ngoài cửa. Ông Trương nhìn nhìn mấy người, mấy người cũng ngoảnh đầu ra nhìn ông Trương, song chỉ nhìn một cái, rồi thu ánh mắt lại, tiếp tục nói cười, tưởng như ông Trương chưa từng xuất hiện ở cửa vậy.
Ông Trương hơi lúng túng, không biết làm như thế nào mới phải. Ánh mắt của ông Trương nhìn hết mặt người nọ đến mặt người kia, mặt ai cũng tươi cười, tỏ ra rất hài lòng, nhưng không có một người nào cười với ông. Ông Trương đứng một lúc, cố lấy dũng khí, thận trọng dè dặt hỏi: “Thưa các bác! Ai là lãnh đạo ạ?”
Có lẽ do tiếng nói của ông Trương quá nhỏ, nên mấy người nói cười đều không nghe thấy, không ai để ý đến ông Trương. Ông Trương lại cố lấy lại dũng khí, cất cao giọng hỏi: “Thưa các bác! Ai là lãnh đạo ạ?”
Lúc này, mấy người nói cười đều nghe thấy, song vẫn không có ai để ý đến ông Trương. Sau khi nheo mắt liếc nhìn ông Trương, mấy người ai nấy đều ngồi vào chỗ của mình ngay ngắn, mặt không cười nữa, đều vênh mặt rất nghiêm túc lên, hoặc uống trà, hoặc lật giở đống báo để trên bàn. Ông Trương thấy gương mặt cười của mấy người biến thành những gương mặt nghiêm túc, trong lòng bất giác run lên. Ông Trương cắn răng, giọng run run hỏi lại một lần nữa: “Thưa các bác! Ai là lãnh đạo ạ?”
Mấy người nhìn lẫn nhau, rồi đều đưa ánh mắt nhìn vào mặt ông Trương, một người trong đó nói với ông Trương: “Lãnh đạo có thể nhiều người cùng ngồi trong một phòng như thế này ư?” Nói xong, mấy người lại quay mặt lại, không nhìn ông Trương nữa.
Ông Trương hiểu ý tứ câu nói của người ấy, nghĩa là nói ở đây không có lãnh đạo. Ông Trương quay người đi ra.
Ông Trương lại đẩy một cửa, phòng này không to, nhưng chỉ có một người. Ông Trương nghĩ bụng, một người một phòng làm việc, chắc là lãnh đạo đây! Mặt ông Trương bỗng rạng rỡ cười như lấy lòng, vội hỏi: “Ông chính là lãnh đạo rồi!”
Người kia ngẩng đầu lên, liếc nhìn ông Trương một cái, nói: “Lãnh đạo không có nhà.”
Ông Trương bỗng ngớ người ra. Ông Trương tĩnh tâm lại, nói: “Bác không phải là lãnh đạo ạ?”
Người ấy mặt tỉnh khô, nói: “Tôi mà là lãnh đạo à? Lãnh đạo không có nhà.”
Ông Trương cảm thấy hơi ấm lòng, trước khi đi ra, ông Trương hỏi: “Thế ai là lãnh đạo ạ?”
Người ấy không ngẩng đầu lên, nói: “Lãnh đạo không có nhà.”
Ông Trương nhìn nhìn người ấy, biết mình có hỏi thêm mấy lượt nữa cũng vô ích, ông Trương bèn lui ra.
Ông Trương lại đẩy một cửa. Phòng này rất lớn, cũng chí có một người, đang nói điện thoại. Ông Trương trông thấy người đang gọi điện thoại rất uy nghiêm, ông Trương nghĩ, người này chắc chắn là lãnh đạo rồi. Ông Trương đang định bước vào, thì đột nhiên bị một người phía sau lưng túm lại, mà cửa cũng bị nhanh chóng đóng chặt lại. Ông Trương nhìn thấy người túm ông lại chính là người vừa nói lãnh đạo không có nhà.
Người ấy không vui nói: “Tại sao ông cứ vào lung tung thế? Tôi đã chẳng bảo với ông rằng lãnh đạo không có nhà hay sao!”
Ông Trương nhìn cánh cửa bị đóng chặt, nói: “Ông ấy không phải là lãnh đạo ư? Tôi thấy giống như…”
Người ấy không vui nói: “Tôi đã nói rồi lãnh đạo không có nhà.”
Ông Trương hỏi: “Thế thì ai là lãnh đạo đây?”
Người ấy nói: “Lãnh đạo không có nhà. Ông ra về đi!”
Ông Trương nói: “Việc của tôi còn chưa nói được mà. Tôi phải tìm gặp lãnh đạo, ông không nói cho tôi biết ai là lãnh đạo, thì tôi phải tự mình đi tìm.”
Ông Trương đi quanh trụ sở làm việc một vòng, vẫn chưa tìm thấy lãnh đạo.
Ông Trương rất thất vọng, cúi đầu buồn bã đi ra khỏi toà nhà trụ sở làm việc.
Lúc ra cổng lớn, ông Trương cảm thấy nên chào ông Lý gác cổng một câu, bèn lại vào phòng trực ban.
Ông Trương nói với ông Lý: “Tôi đi về thôi.”
Ông Lý nói: “Công việc giải quyết xong rồi chứ?”
Ông Trương lắc đầu, nói: “Không tìm thấy lãnh đạo. Rút cuộc ai là lãnh đạo đây?”
Ông Lý nói: “Họ đều là lãnh đạo cả đấy! Ông không nói với họ ông có việc gì sao?”
Ông Trương nói: “Cũng chẳng có người nào hỏi tôi có việc gì mà! Tôi cũng chẳng biết ai là lãnh đạo, nói ra thì có tác dụng gì chứ?”
Ông Lý nói: “Thế ông có việc gì đây?”
Ông Trương nói: “Ống dẫn nước của khu dân cư chúng tôi hỏng mấy ngày rồi, cũng chắng có người quản lý, có người nói đây là cơ quan chủ quản.”
Ông Lý thở dài, nói: “Đây là cơ quan chủ quản, song công việc phải do bộ phận bên dưới làm.”
Ông Trương nói: “Tôi biết, nhưng không có lãnh đạo chỉ thị, bộ phận bên dưới không làm.”
Ông Lý lại thở dài một tiếng, nói: “Đúng là hết cách. Hay là, tôi gọi điện thoại cho họ vậy, may ra …!”
Ông Lý bèn nhấc điện thoại lên, bấm số máy, nói: “Tôi ở Phòng trực ban Cục đây! Có người dân đến nói……”
Ông Lý đặt máy điện thoại xuống, có vẻ phấn khởi nói: “Được rồi! Được rồi! Họ nói lập tức cử người đi sửa, ông mau về nhà đợi nhé!”
Ông Trương nắm chặt tay ông Lý, rơm rớm nước mắt, giọng nghẹn ngào nói: “Tìm cả một vòng, chẳng ai là lãnh đạo cả, chỉ có ông mới là lãnh đạo!”
                                                              VŨ PHONG TẠO dịch
                                       (Theo Bán nguyệt san “Truyện cực ngắn chọn lọc”, TQ)