Trời trở rét, khiến cho các vết thương trên người lão Cò nhức nhối. Mấy năm trước, cuối năm bận rộn việc đấu thầu, chạy thầu dù trời rét mướt nhưng lão chả thấy đau đớn gì. Năm nay nằm khàn ở nhà, Tiên Lãng Tửu ngày ba bận uống nhưng người vẫn cứ đuội ra, tay chân mỏi rã rời. Vợ lão mát mẻ: Giá như bây giờ có mấy con tóc xanh, tóc đỏ đến mát xa mát gần thì ông đỡ đau ngay mà…Nghe vợ nói mà tức. Tuy vậy, lão Cò chả thèm để vào tai, lão chống gậy sang nhà bác Thảo Dân.
Kể từ hôm thằng Út mua cho bộ máy vi tính, dạy cho cách đọc báo mạng bác Thảo Dân xem ra ham mê lướt “oét”, chểnh mảng chuyện chăm sóc đám ba ba, khiến vợ bác phải kêu trời. Thấy lão Cò tới, bác Thảo Dân thất vọng:
- Tiếc quá lão ạ! Thế là mùa giải “Nô ben” đã qua…
Chưa hiểu điều bác Thảo Dân nói vậy có nghĩa là gì, lão Cò hờ hững:
- Mùa “Nô ben” của nước Mỹ, nước Pháp chứ có phải mùa “Nô ben” của mình đâu mà mà bác phải tiếc?
- Không phải mùa “Nô ben” của mình, nhưng tôi tiếc lắm. Con đường vào giải “Nô ben” không có cửa sau để ông nhà thơ Thiền mang cái sừng tê giác mài mời các vị giám khảo vài ly cho bổ tỳ, bổ thận nhỉ? Nếu được uống vài ly thuốc mài từ sừng tê giác, tôi cam đoan ông nhà thơ Thiền chắc đoạt giải “Nô ben” là chắc.
Lão Cò nghe thế mỉm cười bí ẩn, lão háy mắt:
- Không cần đi cửa sau, không cần sừng tê giác, ngài Thống đốc ngân hàng của ta đã tự nhận nửa giải “Nô ben” rồi đó sao?
- Lão nói gì nghe lạ vậy? Nợ xấu của các ngân hàng lên tới sáu sáu phần trăm, hàng loạt ngân hàng phải sáp nhập vì mất khả năng thanh toán…vậy mà ngài tư lệnh lại tự nhận nửa giải “Nô ben” à?
- Bác còn chưa biết đó thôi, ngài Thống đốc còn được suy tôn là chiến sĩ thi đua toàn quốc nữa đấy.
Thở dài đánh thượt một cái, bác Thảo Dân cảm thấy bức bối, bác cập rập chạy xuống bếp rồi lại cập rập lên nhà rồi lục ngăn kéo bàn lôi ra một tờ giấy của trưởng thôn Khò Me.
- Thằng Ba Khựa có đơn gửi lên trưởng thôn về cái ao ba ba nhà tôi, rằng cụ bảy đời nhà nó trước đây canh tác trên mấy cái ao này…
- Người dân núi Hài ai chả biết cha con Ba Khựa là lũ ăn cướp vùng biên ải bị người ta đánh cho tơi tả phải chạy về đây nương thân- Lão Cò khoát tay- Sao hắn trâng tráo vô liêm xỉ đến như vậy nhỉ?
- Lão đọc Tam quốc đủ biết, đó là chiến thuật của Tào Tháo, thật như giả, giả mà như thật. Hậu duệ của Tào Tháo từng nói: Cái gì không có nói mãi sẽ thành có. Thằng Ba Khựa nay cứ nhận bừa mấy cái ao ba ba nhà tôi, bất chấp lịch sử. Đấy là đang học kiểu giả mà như thật đấy.
Lão Cò đập tay xuống chiếu:
- Không đáng giải “Nô ben” cứ nhận giải “Nô ben”, không phải đất của mình cứ nhận đất của mình. Chiến thuật bàn tay giả, mẹ cha tiên sư anh Tào Tháo…