Sớm sớm em đi làm
Đỏ lửa từ gà gáy
Con dậy cơm canh đấy
Ăn no con đùa chơi.
Những chiều về mồ hôi
Áo nửa khô nửa ướt
Con khát lăn vào ngực
Là lúc em nghỉ ngơi!
Ngọn đèn rọi bờ khoai
Là em đang bèo cám
Tiếng võng mài đêm vắng
Là em còn ru con.
Ngủ lưng chẳng chạm giường
Gánh, chân không bén đất…
Em mãi là tiếng hát
Trong cuộc đời riêng ai.
DUY PHI
LỜI BÌNH CỦA NHÀ THƠ NGUYỄN BÙI VỢI:
Tôi đọc đi đọc lại bài thơ Em của Duy Phi nhiều lần, càng đọc thì hình ảnh người phụ nữ nông thôn cứ như cô Tấm vừa bước ra từ quả thị… Khổ thơ viết tự nhiên như không mà ám ảnh ngọt ngào. Khổ thứ hai vẫn tự nhiên và giản dị như thế: Con khát lăn vào ngực/ Là lúc em nghỉ ngơi.
Không phải nói gì về sự mệt nhọc của người vợ sau một ngày lao động, chỉ cái Áo nửa khô nửa ướt đã nói lên rất nhiều điều. Chữ lăn thật đắt. Đứa trẻ vừa thèm hơi mẹ, vừa thèm sữa mẹ, thấy mẹ là trằn ra đòi bằng được. Con bú dòng sữa ngọt ngào của mẹ để lớn lên cũng chính là rút cạn đi một phần sinh lực của mẹ, nhưng chính lúc con bú Là lúc em nghỉ ngơi! Câu thơ đọc thầm mà nghe buốt ruột...
Trong tập Thơ tình tặng vợ (NXB Thanh Niên, 2000) có 370 bài, nhưng số bài thật thơ như bài Em này chắc không thể đến 10%...
(Rút từ tập sách Nguyễn Bùi Vợi & Những bài thơ hay)