Có những buổi sáng chật đến bung vách.
Phải mượn thêm mười ngón chân, cộng với hai bàn tay mới đếm hết những tin tức nóng sốt khiến ta phải quan tâm coi vụ đó bữa nay tới đâu rồi. Cô chân dài kia rốt cuộc có cặp bồ với đại gia có vợ không, chị chép thơ kia có chịu xin lỗi thêm lần nữa sau cái đận bị cho là thiếu chân thành không, anh ca sỹ kia có mặc quần áo sao y ca sỹ bên Hàn không, đã bắt được hung thủ giết tình cũ trong nhà nghỉ chưa, ai mới là chủ nhân mớ tiền trong giỏ rác.
Quá nhiều chuyện khiến ta bận tâm, mà không cần tháng sau năm sau, chỉ ngay ngày hôm sau đã nhận ra mớ lùm xùm ấy thiệt là tầm phào. Tốn thời gian, mà không liên quan đến hủ gạo, nồi cơm nhà mình, lại càng không ăn nhập tới không khí mình đang thở. Nhưng sáng lại, như một con nghiện, ta lại lao vào mạng dõi theo những tào lao đầy cám dỗ, những chứng cứ mới giả thuyết mới, những chiêu thức mới, huyền ảo khác nào khói thuốc. Giống như ta hay dừng xe ngóng cổ lên hóng chuyện một cuộc va chạm giữa đường, ông kia rõ ràng đã xỉn rồi còn cãi bướng, đụng người ta không chịu xin lỗi cho qua. Sử dụng não bộ tối đa, phát huy hết khả năng luật sư kiêm thám tử kiêm quan tòa của mình ra, để phán xét cho rốt ráo một người dưng mà đến cái tên thật ta còn không biết.
Sau đó, đầy tự hào, ta nghĩ ta đúng là khẳng khái quá đi, thấy chuyện bất bình không tha. Ý nghĩ đó làm ta sung sướng cả ngày.
Chỉ là lâu lâu sực nghĩ, có gì đó không phải. Những tức giận dồn nén từ kẹt xe, nước ngập, điện lên giá, bình trà đá miễn phí bị tịch thu, biển đảo bị người ngoài la liếm, đâu có thể gom lại để trút xả vô cô hoa hậu quên rửa chân được. Giận cá chém cá, chơi gì mà đè thớt ra băm vằm. Nỗi giận dữ đang bị lạc hướng, đến sai chỗ.
Giống như cả xóm mở toang cửa, rượt theo thằng nhỏ trộm gà, mà không biết những siêu trộm lão luyện và tham lam đang ung dung ngồi ngay cổng nhà mình. Bắt được kẻ trôm vặt, vậy là ta hể hả nghĩ ông trời công bằng hết sức, mà không hay bao nhiêu thứ quý giá không cánh mà bay. Và tên trộm nhỏ bị ăn đòn bầm dập không phải vì tội đã chôm con gái hay trái mít, mà vì bao nhiêu châu báu thiên hạ đã mất đi, họ không biết hoặc không dám đòi, nên đành trút giận lên người nó.
Nên mấy anh chị chân dài tóc đỏ bị bêu tên trên truyền thông với một mật độ đậm đặc, hãy chịu khó, hứng gạch đá là khó tránh khỏi. Bởi vì ta không thể giận ông trời, vốn xa và trừu tượng, cho việc cõng con lội nước đến trường. Ta cũng chỉ có thể chửi đổng thôi, khi hay cả họ nhà kia rủ nhau làm quan trong huyện. Không phải ta chẳng biết mình phải trút giận dữ vào ai, nhưng bọn họ thì xa, ban bệ, hệ thống trong khi cô chân dài có tên tuổi đàng hoàng, thì nhởn nhơ ngay trước mắt. Cho tới chừng nào ta nhận ra trong lúc giẫm đạp những tên trộm ổi trộm gà, ta gửi cả vào đó sự tránh né và bất lực, thì ta mới bớt xúm vào tham gia những cuộc cãi vã không đâu.
Chỉ một anh chảy máu cam ngửa mặt lên trời cũng lôi kéo một đám đông tò mò, rốt cuộc có gì trên cái cây kia mà ổng nhìn lâu dữ vậy. Đằng sau những cuộc cãi vã loạn xì ngầu, về những chủ đề tào lao không ảnh hưởng đến kinh tế èo uột, ô nhiễm mịt mù, nợ nần chồng chất, sẽ có nhiều ai đó xoa tay khoái trá.