Trang chủ » Bầu bạn góp cổ phần

MỘT BIỂN NẮNG THẲM XANH

Trần Trung
Thứ sáu ngày 27 tháng 5 năm 2011 2:25 PM
NẮNG
Vi Thùy Linh
Căn phòng vàng hoa hồng vàng anh bồng bềnh em biển vàng
Những nỗi buồn rộn ràng
Và tiếng sóng ráo riết
Cái lọ thủy tinh vừa bằng ngón chân cái, là nhà ngục giấc mơ hoa hồng của con cánh cam
Em chẳng biết sẽ sống thế nào, sau ngày ly biệt
Nguyễn của em.
Thiếp gọi chàng – đêm bặt tiếng
Ban mai cho ai khác (?)
Xuyên qua tất cả
Anh bắn em, bằng mắt
Những viên đạn găm vào em, chờ đón một tương lai
Con cánh cam vàng vụt bay xanh thẳm
24 – 4 – 2000

Một biển nắng thẳm xanh
Trần Trung
1. Vi Thùy Linh trong tập “Linh” (NXB Thanh Niên – Hà Nội 2000) vẫn là lời tiếp nối, nhất quán ở tập thơ trước đó (tập “Khát” – NXB Hội nhà văn, 1999). Song, hình như Linh đã đạt tới độ đằm, độ “đạm” bên cạnh chất “nồng” si cuồng thành thực và hết mình của tuổi thơ thanh tân. Bài “Nắng” trong tập “Linh” viết về nỗi tình đi mất “sau ngày biệt ly” – phải ly biệt một tình lang họ Nguyễn nào đó. Có cả niềm vui của nắng dâng đầy “biển vàng” và sự kề cận bên anh (mà cũng có thể là sự cận kề trong tâm tưởng). Rồi, nỗi buồn – một cực khác của tâm tư cũng đột khởi dâng cao như “tiếng sóng ráo riết” đồng điệu với “nỗi buồn rộn ràng”. Câu thơ của Linh tách ra ba dòng để thành một khổ thơ đầu của “Nắng”, là nỗi buồn hay là niềm an ủi, trong thời khắc “sau ngày ly biệt”:
Căn phòng vàng hoa hồng vàng anh bồng bềnh em biển vàng
Những nỗi buồn rộn ràng
Và tiếng sóng ráo riết
2. Nếu như khổ đầu của “Nắng” tỏa ra hai chiều buồn - vui, được - mất, thì – Vi Thùy Linh lại diễn tả, bộc bạch lòn mình một trạng thái lắng sâu. Vẫn là thủ pháp: lấy “tĩnh” gợi “động”; mượn chiều thẳm sâu của “đêm bặt tiếng” mà gợi ra cơn – bão – của lòng. “Đêm bặt tiếng” hóa ra đêm - gào - gọi; hóa ra đêm - lòng – đau. Nỗi đau đánh thức nỗi mê mụ của lòng thiếu nữ. Mất và mù lòa phương hướng sống: “Em chẳng biết sẽ sống thế nào”!  Em tựa hồ cũng giống như “con cánh cam” trong “nhà ngục giấc mơ hoa hồng”:
Cái lọ thủy tinh vừa bằng ngón chân cái, là nhà ngục giấc mơ hoa hồng của con cánh cam
Em chẳng biết sẽ sống thế nào, sau ngày ly biệt
Nguyễn của em.
Thiếp gọi chàng – đêm bặt tiếng
Ban mai cho ai khác (?)
3. Người con gái trong “Nắng” vừa cất lên tiếng nói tự trái tim đa tình, đa cảm của mình, khi chạnh lòng mà day dứt nỗi băn khoăn: “Thiếp gọi chàng – đêm bặt tiếng; Ban mai cho ai khác (?)”. Chông chênh, hụt hẫng như hòa đồng cùng đớn đau. Song, “Nắng” của Linh vẫn tìm được điểm tựa vĩnh hằng, bất diệt của lòng mình. Đấy là đôi mắt của người yêu và cũng là đôi mắt của ái tình. Đôi mắt ấy, sẽ mở ra cõi khác – cõi bình yên vĩnh viễn của người yêu, của tuổi trẻ. Và, ở cõi yêu ấy “con cánh cam” ắt sẽ hồn nhiên, vỗ cánh bay vào “xanh thẳm” của “tương lai”.
Vi Thùy Linh với “Nắng” đã thực sự vỗ đôi cánh thơ tình; vỗ cánh miết mải bay tới niềm tin vui của đời người, của muôn đời tình yêu:
 
Xuyên qua tất cả
Anh bắn em, bằng mắt
Những viên đạn găm vào em, chờ đón một tương lai
Con cánh cam vàng vụt bay xanh thẳm