Trang chủ » Bầu bạn góp cổ phần

HOÀNG CẦM CỦA "PHÚT THỨ...89"

Minh Châu
Thứ sáu ngày 5 tháng 3 năm 2010 5:23 AM

Ông bước sang tuổi 89 vào tối 25/2 vừa qua, một đêm trước ngày hội Lim. Bạn bè gọi vui rằng tuổi 89 ấy cũng là “phút thứ 89” của thi sĩ Bên kia sông Đuống, trước tuổi thượng thọ 90.

Mọi năm, ngày sinh của Hoàng Cầm cũng chỉ có mặt bạn bè thâm giao, những người bạn đã gắn bó với ông vài chục năm trời qua đủ thăng trầm mà cuộc đời mang lại. Năm nay, số người có mặt đã thưa dần: chỉ có nhà văn Ngô Thảo, các nhà thơ Nguyễn Trọng Tạo, Nguyễn Thụy Kha, nhà nhiếp ảnh Nguyễn Đình Toán... Vài năm, lượng bạn bè ấy cứ vơi dần theo nhịp thời gian.

 


Nhà nhiếp ảnh Nguyễn Đình Toán (trái) chúc mừng sinh nhật nhà thơ Hoàng Cầm

Khá giản dị, 2 chai rượu và một chút hoa quả được bày ra trong căn phòng nhà thơ đang nằm. Bạn bè cùng người nhà ngồi quanh thi sĩ quê Kinh Bắc. Vài lời hỏi thăm, những câu qua lại nhẹ nhàng. Lặng lẽ, nhà thơ như tách mình khỏi cuộc vui ấy.Cho dù, người nhà kể rằng buổi chiều hôm ấy, trước câu hỏi “hôm nay là ngày gì?”, ông vẫn khó nhọc mỉm cười.

Buổi sinh nhật thứ 88 của Hoàng Cầm trở thành câu chuyện giữa bè bạn về những vất vả, cực nhọc trong cuộc đời ông. Nhà nhiếp ảnh Nguyễn Đình Toán kể: Lần tiễn Nguyễn Lương Ngọc và Hòa Vang đi bộ xuyên Việt, tôi chở cụ chạy xe tà tà theo tiễn. Duyên nợ thế nào, cả 4 người cùng tuổi Tuất. Cụ Hoàng Cầm hể hả bảo: hôm nay có 4 con cún cùng đi. Cún lớn cún bé là Ngọc và Hòa Vang, Cún già là tao, Cún săn là thằng Toán, đi đâu cũng lăm lăm máy ảnh...

Vậy mà chỉ còn lại có 2 người trong số họ ngồi lại tại căn phòng này, bây giờ và ở đây.

Thêm một chút men, bè bạn của nhà thơ lần lượt đọc lại những Lá diêu bông, Về Kinh Bắc... từng làm nên cái tên của ông hoàng thơ tình Việt Nam. Cao hứng, nhà văn Ngô Thảo tuyên bố các năm sau sẽ kiếm võng điều, tìm người rước nhà thơ đi dự ngày hội thơ Việt Nam. Dĩ nhiên, nếu sức khỏe còn đủ níu nhà thơ ở lại lâu dài với cuộc đời, như mong mỏi của những người đang ngồi bên cạnh ông...

Một phút hiếm hoi, như chợt bừng tỉnh và thoát khỏi quán tính của cõi hư vô, nhà thơ khẽ gọi tên những người xung quanh: Toán, Thảo, thậm chí kịp bông đùa vài câu với nhà thơ Nguyễn Trọng Tạo, rồi lại lặng lẽ ngồi yên, đôi mắt thanh thản nhìn mọi người. Có lẽ, ngần ấy công việc cũng đã là quá sức với ông rồi.

Người nhà bảo rằng hôm ấy, vào buổi sáng, nhà thơ cũng cố gắng nhấp môi một chén rượu thọ - điều mà ông rất ít khi làm từ mấy năm nay. Bước sang “phút thứ 89” nhưng thi sĩ không cần ghi bàn thắng nào cho cuộc đời nữa, bởi ông đã làm xong điều đó từ lâu rồi, với những bài thơ của mình...

Minh Châu 

Nguồn: TTVH