Trang chủ » Bầu bạn góp cổ phần

Chùm truyện ngán ngắn về Thi sĩ

Lê Vĩnh Tài
Thứ năm ngày 25 tháng 10 năm 2012 5:28 AM

Một cuộc hôn nhân của thi sĩ với quyền lực


Chàng là ai? Một thiếu phụ nhìn thi sĩ và hỏi

Thi sĩ bật cười. Chàng không hiểu vì sao trên đời này có kẻ không biết chàng. Chàng nhìn kỹ thiếu phụ, với một nụ cười rộng miệng hết cỡ, cánh tay gân guốc như vận động viên cử tạ, chân ngoằn ngoèo như vận động viên thể dục nhịp điệu, mắt đỏ như vận động viên bắn cung, gò má cao như ứng cử viên hoa hậu, miệng lép nhép như ứng cử viên ca sĩ… Nói chung là đủ thứ hình ảnh hiện về làm thi sĩ hoảng sợ

Thi sĩ kêu to: Cút đi, đồ chó cái. Ngươi là địa ngục

Quá muộn rồi. Chồng của thiếu phụ xuất hiện phía sau lưng thi sĩ, hai cánh tay vòng xung quanh eo của chàng xiết nhẹ. Hôm qua chàng đã làm tình cả đêm mà quên ư? Chàng đã ghim cái gai của chàng vào da thịt của nàng đến tứa máu mà quên ư? 

Thi sĩ khóc, không biết liệu còn có ai tin vào nước mắt?

Thiếu phụ chớp mắt. Hai mắt của thi sĩ cũng chớp theo nàng, sau đó thiếu phụ tan vào thi sĩ như khi chàng soi gương. Hai mắt thi sĩ ngượng nghịu núp sau gọng kính trắng, chàng chạy trốn nhưng sau này người đời cứ tưởng chàng đeo kính vì đọc nhiều sách thánh hiền. Chỉ có nàng là biết thi sĩ bây giờ nhiều khi không phân biệt được mấy chữ tiền nhân hay tiền mặt

 

Đều là do lựa chọn của chính thi sĩ


Chỉ còn mấy bước chân nữa là chàng chạm vào đỉnh núi cao nhất
Của danh vọng và tiền bạc

Những con chim kêu thì thầm bên tai thi sĩ như vậy. Thi sĩ cố hết sức leo qua những mỏm đá, chân của chàng cứ bước đi mà không cần suy nghĩ như những ngày chàng dẫm đạp mọi người để leo lên

Nhanh lên chàng ơi, những bước chân của chàng thật tuyệt vời

Chân của thi sĩ tê cứng, đôi ủng đã rách. Thi sĩ phóng tầm mắt nhìn đỉnh núi, những sườn núi nghiêng lởm khởm đá nhọn và rùng mình khi nghĩ đến vực sâu. Thi sĩ cũng không biết tại sao mình phải liều lĩnh tính mạng của mình như vậy? Thi sĩ nghẹn thở với ý nghĩ mình tự giết mình, bỏ lại 3 đứa con gái nhỏ

Những chú chim vẫn thì thầm: Đó là lý do vì sao chàng lại ở đây. Thi sĩ vội vã gào theo: Tôi ở đây, tôi ở đây…

Gió và mưa lạnh buốt. Một chú chim trượt chân rơi xuống trên tay thi sĩ, hai mép rỉ máu. Hai mắt nó nhìn thi sĩ lần cuối trước khi thi sĩ cũng sẽ khoa môi múa mép đến bật máu như nó

Và rơi xuống thành một con chó nhỏ canh giữ báu vật của nhà Vua
Ở ngay chân núi

 


Thi sĩ co ro trong góc phòng chờ số phận của mình

 


Sau hội nghị & rượu say, thi sĩ chỉ nhìn thấy những ánh mắt khiêu dâm
Thi sĩ lo lắng về điều tồi tệ nhất. May mắn không có gì xảy ra. Chỉ có sự im lặng

Đêm xuống. Chỉ cần trốn sau cánh cửa trong phòng khách sạn, thi sĩ làm các anh ở Chủ tịch đoàn tìm hoài không thấy. Có anh ngẩn ngơ, tiếc nuối. Trốn mãi cũng buồn, thi sĩ nhón chân ra khỏi phòng

Tất cả những gì thi sĩ thấy vượt ra khỏi những tưởng tượng điên cuồng nhất

Có một cô gái dang hai chân tay, hình như cô bị đóng đinh trên giường như Thiên Chúa ngày xưa trên thánh giá để cứu rỗi cho các thi sĩ. Thân thể của cô màu xanh nhạt trên chiếc giường cũng màu xanh nhạt. Gương mặt cô câm nín màu xanh nhạt, những tiếng rên mà thi sĩ chưa bao giờ nghe thấy cũng mơ hồ màu xanh nhạt

Chỉ có màu thời gian suốt đêm là màu hoa sim tím, khi bị vò nát hóa thành màu đỏ. Cô gái ấy chảy máu

Mẹ nhắc thi sĩ đi ngủ để sáng mai dậy còn đủ sức nghe tham luận

Đêm đó thi sĩ mỉm cười

 

Đong đưa

 

Những chao đèn trên trần phòng khách sạn đong đưa qua lại
Làm mọi thứ mờ ảo…
Thế giới đang méo mó dưới mắt thi sĩ

Nó đang xảy ra một lần nữa
Lần này là với thi sĩ

Bầu trời không còn màu xanh mà đang chuyển sang màu đỏ vì mặt trời đã tống cổ mặt trăng qua một bên. Những cái chao đèn được kéo lên trời để làm ngôi sao như những thằng hề người ta đang kéo lên sân khấu làm thi sĩ. Chiếc áo choàng đen của nó tung phủ ra trông như phù thủy, có thể biến ảo mọi thứ thành tiền. Trái đất nhanh chóng bị áp đảo bởi bóng tối, một thứ bệnh dịch hạch đen mà thi sĩ biết nhân loại đã trải qua và bao nhiêu người chết thảm. Sợ hãi phủ xuống từng ngóc ngách và ngõ hẻm dưới ánh trăng. Ai cũng im lặng. Mở miệng người ta sẽ không cho ăn

Thi sĩ khóc mỗi lần mặt trăng giành lại quyền kiểm soát, tỏa được chút xíu ánh sáng xanh mát lạnh dịu dàng. Cái ý nghĩ mình đang phủ lên để trả thù làm thi sĩ bớt đau đớn

Ôi chao là sự trả thù của thi sĩ ở khách sạn & hội nghị
Ai dám nói là thảm hại?

 

Tấm bưu thiếp của thi sĩ

 

Thi sĩ gửi tấm bưu thiếp của mình đến các Thiên hà xa xôi để sự bất tử của mình vĩnh viễn. Trên tấm bưu thiếp đó người ngoài hành tinh chỉ thấy vẽ một tấm lưới như mạng nhện, ngoài ra không thấy gì khác

Cứ tưởng thi sĩ muốn dùng hình ảnh tấm lưới để ám chỉ về internet, hàm ý thời đại toàn cầu. Điện thoại đường dài tới tấp gọi về từ sao Mộc, sao Hỏa, Sao Thổ… để tìm hiểu ý nghĩa ẩn dụ tấm lưới

Cuối cùng tất cả òa vỡ vì thi sĩ bây giờ đã ăn được cái gì thì quyết không nhả. Đã nuốt cái gì thì quyết không thải ra. Nên lỗ thoát hiểm bình thường con người vẫn dùng vào mỗi buổi sáng, thi sĩ không còn sử dụng. Lâu ngày thành hoang vu. Hoang vu nên nhện bám, và giăng lưới phủ kín. Dù chỗ đó cũng chẳng có con ruồi nào dám bén mảng vì chẳng xơ múi được gì

Mọi người cũng vui vì như vậy thi sĩ bớt bốc mùi
Chỉ có Hiệp hội Phân bón Con Cò Quẹo là buồn

 

Bức tường lửa bạn tự dựng lên để giam hãm ngôn ngữ sẽ làm cho bạn đau đớn

 

Vì bạn phải giữ nó suốt mấy mươi năm
Như bức tường Berlin
Trước khi nó sập
Lên đầu bạn

Nói về bức tường. Có lần thi sĩ hỏi bà Bộ trưởng Bộ Y tế sao bệnh viện Bạch Mai & bệnh viện Pháp-Việt chỉ cách nhau một bức tường mà một bên không phải học về y đức còn một bên phải học miết, lải nhải mệt mỏi. Bà Bộ trường cười độ lượng với thi sĩ và không trả lời

Thi sĩ ngộp thở vì bức tường của bạn. Cũng như bạn bắt máu ngưng chảy, chim ngưng hót, mặt trời quên mọc…

Thi sĩ làm thơ và nhảy lò cò qua những sợi dây bạn giăng trước cửa. Không phải thử thách mà là bạn thích thi sĩ vấp ngã, để bạn xuất hiện và đóng vai hiệp sĩ. Bạn muốn là Tiền nhân muôn kiếp trước hiện về để múa bút cùng thi sĩ. Không biết tiền nhân kiếp trước như thế nào, chứ tiền nhân kiếp này xài tiền dữ quá nên thi sĩ hơi sợ. Thi sĩ luôn luôn là người giải mã những bí hiểm, nhưng tiền là tiên là phật đã bật cho thi sĩ một cú trời giáng. Thi sĩ cũng sợ mình nghèo vợ sẽ bỏ đi theo một ông râu rậm khác thì không ai lo cho con

Thi sĩ biết bạn là một người bệnh hoạn & không dám sống một mình, bạn dựng bức tường lên để nhốt thi sĩ trong đó, bắt phải ăn nằm cùng bạn. Không phải cô đơn để sáng tạo mà là bạn không có ai chơi

Sự thù ghét của bạn với thi sĩ sẽ làm chính bạn đau đớn

Nỗi đau như cái gai mà Thượng Đế đã ghim dưới lòng bàn chân bạn khi bạn len lén trèo lên cây bưởi giả danh thi sĩ. Bạn cứ tưởng nụ tầm xuân xanh biếc chỉ có một mình, nên khi leo lên cây như khỉ bạn cố hét to cho mọi người nghe thấy

Thi sĩ nhân cơ hội ấy hóa thành con ruồi, chui ra khỏi lỗ miệng của bạn để chạy thoát. Thoát được nhưng mọi người vẫn trách bạn đã làm dơ bẩn thi sĩ