Trang chủ » Bầu bạn góp cổ phần

NGÔ MINH LÀ RỨA ĐÓ

Nguyễn Quang Lập
Thứ năm ngày 14 tháng 5 năm 2009 5:28 AM
   Nguyễn Quang Lập
Lâu lắm mới vào trang web Hội nhà văn để xem hai ông Văn Chinh, Hà Đình Cẩn làm ăn thế nào thì thấy dân tình phản ứng ầm ầm vụ Ngô Mình in lại bài đã in trên báo Tiền Phong nhân ngày 30 tháng 4. Người đòi đuổi, kẻ đòi đánh, có người còn đòi giết nữa. Thất kinh.
Có ông trong làng văn lên giọng ta đây kẻ cả, nói Ngô Minh là ai, Ngô Minh là thằng nào mà láo toét vậy ta? Nghe mà lộn ruột.
 Lại nhận được email của Ngô Minh gửi thư xin lỗi báo Tiền phong và bạn đọc, tự nhiên buồn, ngồi thừ. Thì sai lè ra rồi nhưng bảo Ngô Minh cố tình làm thế thì oan cho Ngô Minh quá. Nếu muốn dùng lại bài cũ thì thiếu khối gì báo để in, nhiều báo nhuận bút còn to hơn báo Tiền phong, ngu gì lại in báo  Tiền Phong, tờ báo đã in bài này năm ngoái.
        Ở đây chỉ là sự quên, một sự quên tai hại, kể cả hai phía, Ngô Minh và BBT. Làm báo bận rộn, một trăm mối, nhiều khi rối tinh rối mù cả lên... rất khó tránh được sự nhầm lẫn, nhất là đến kì lễ tết, việc công việc tư đổ lên đầu mỗi người làm báo, nhiều khi như ốc lộn hồn, nhiều cái đến con bò cũng không thể sai mình vẫn sai như thường.
     Mình ngày xưa làm ở báo Văn Nghệ, một cái minh họa đã minh họa cho truyện ngắn số trước, đến số này lại lấy minh họa cho một truyện ngắn mới khác.. Cái lỗi này còn thậm tệ hơn cả lỗi in nhầm bài cũ, lỗi văn hóa quá nặng. Nếu qui kết thì qui kết bao nhiêu cũng không đủ. Rất may là không ai biết, nếu không cũng nếm đòn y chang Ngô Minh.
 Mình gọi điện cho Ngô Minh, nói răng rồi răng rồi, Ngô Minh cười sật sật, nói thì xin lỗi chớ biết răng. Nghe cái điệu cười thấy có vị đắng. Rõ là đắng thật, viết báo từ năm 13 tuổi, thủa còn học lớp 6 trường làng, đã làm thơ viết báo đến nay gần nửa thế kỉ chứ không ít lại mắc lại cái lỗi sơ đẳng nhất của nghề báo, đắng lắm.
 Giá gần nhau thế nào cũng kéo nhau ra quán chia nhau chút buồn cho đỡ tủi.  Xưa mình ở Huế, có ba người hễ gặp nhau không thể không uống, đó là Hoàng Phủ Ngọc Tường, Nguyễn Trọng Tạo và Ngô Minh. Đã uống thì uống đến say mới chịu về, ít khi nhấp vài ba chén lấy lệ rồi chia tay.
   Ngô Minh say thì cười sật sật chạy đi đóng các cửa sổ nhà người ta, ai bảo thế nào cũng không nghe. Trời nóng, người ta mở ra cho thoáng, anh lại đi đóng lại. Anh Tạo nói ông F.rơt vừa gọi điện báo cho tao: thằng Ngô Minh luôn sợ công an bắt. Ngô  Minh cười sật sật, nói mô có, tui sợ vợ con tóm cổ lôi về nhà, hết uống.
 Có hôm uống rượu ở Bến Ngự, cả hội say sưa, Ngô Minh đã lên cơn chạy đi đóng cửa sổ, cô bán rượu tên Chi nhìn anh cười cười, nói anh Ngô Minh uống rượu nhà em nhiều mà không tặng em bài thơ.
  Ngô Minh cười sật sật, nói rứa a rứa a, rồi đọc một lèo bài lục bát: Cô CHI ơi bán rượu CHI/ Rượu CHI CHI cũng uống vì nhau thôi/ Cớ CHI cô tủm tỉm cười/Anh mần CHI được như người giàu sang/Say CHI đôi chén mơ nàng/Nhớ cô CHI đó, nhớ hàng rượu CHI . Mọi người vỗ tay rần rần, khen hay hay. Ngô Minh ngửa cổ cười sật sật rồi ngã đánh rầm, mê man trong rượu.
Anh Tường ( Hoàng Phủ Ngọc Tường) rối rít xuýt xoa, nói ua chầu chầu thằng ni tài gớm bay, say đến rứa mà sắp chữ mấy cái chữ CHI tài hết cỡ. Tài thơ Ngô Minh thì khỏi nói, anh có chục tập thơ tập nào cũng gây được chú ý, không giải trung ương thì giải địa phương. Vĩnh Nguyên nói thấy thằng Ngô Minh đi lãnh giải mà chóng cả mặt.
Say tít mù, thơ phú miên man nhưng ít khi thấy Ngô Minh quên chuyện gì, dù là nhỏ. Ai nhờ vả cái gì chỉ nói một câu, không cần đến câu thứ hai, nói cả khi say ngất ngư anh vẫn nhớ, có khi người nhờ quên chứ anh thì không bao giờ. Chị Dạ ( Lâm Mỹ Dạ) ở gần nhà anh, bất kì việc gì cũng gọi anh nheo nhéo, nói nhớ nha nhớ nha, mai giúp việc ni, mai giúp việc kia. Lắm bữa anh sang nhà, làm xong việc rồi chị Dạ mới về nhà, chị trố mắt kêu ui rứa tui nói với ông khi mô hè.
Chị Dạ sợ đi xe máy, đi đâu cũng nhờ Ngô Minh chở đi. Anh giống ông tài xế riêng của chị Dạ, đưa đón rất đúng giờ, lại còn phải nhắc chị giờ này giờ kia đi chỗ này đi chỗ kia, công việc bận rộn vô cùng nhưng anh không bao giờ sai hẹn.
  Thế mới biết việc gửi lộn bài báo đã in quả thật không ngờ đối với Ngô Minh. Cuộc sống có những lỗ đen quái quỉ, ai vô phúc rơi rơi vào đó chỉ cần vài mươi giây thôi cũng đủ gây đại họa. Bạn bè anh ai biết chuyện cũng vô cùng ngạc nhiên, riêng chị Dạ cứ trợn mắt há mồm hỏi đi hỏi lại răng rứa hè răng rứa hè.
Ngô Minh học cùng lớp với chị Dạ thời phổ thông, cái lớp cũng lạ, ở đâu không biết chứ ở Quảng Bình tuyệt không có lớp thứ hai,.đến chục nhà thơ nhà báo nhà khoa học nổi tiếng: Ngô Minh, Lâm Mỹ Dạ, Đỗ Hoàng, Hải Kỳ, Lê Đình Ty, Trần Khởi, Phạm Hữu Xướng, Nguyễn Minh Hoàng, Lê Viết Ngư. Trải qua nửa thế kỷ họ vẫn bền bỉ yêu thương nhau cũng là chuyện xưa nay hiếm.
 Ngô Minh vốn là cán bộ tổ chức Sở thương nghiệp, hơn chục năm làm việc anh giúp không biết bao nhiêu bạn bè cho  con cái họ có việc làm, giúp vô tư không hề hút của ai một điếu thuốc. Con cháu nhà anh lắm khi anh chẳng để tâm, riêng bạn bè thì anh giúp đến tận cùng, đôi khi không được chính anh lại đau khổ hơn cả bạn .
.Ngành thương nghiệp hồi đó gọi là ngành béo bở, anh lại là cán bộ tổ chức rất có uy với giám đốc Sở, chỉ cần chịu khó nhặt nhạnh một chút anh đã giàu to. Nhưng không, cho đến bây giờ tài sản của anh vẫn chỉ là thơ, tất nhiên có một tài sản còn quí hơn cả thơ là bà vợ xinh đẹp thủy chung và hai thằng con thông minh giỏi giang. Thế cũng đủ cho anh cười sật sật suốt ngày, văn nghệ xứ mình ít ai được hạnh phúc trọn kiếp.
Viết đến đây bỗng thấy thèm uống rượu với Ngô Minh quá. Bây giờ già rồi không dám say sưa như ngày xưa nữa, chỉ cần chục năm đổ lại đây thôi kể chuyện Ngô Minh mà không kể chuyện say coi như chưa kể chuyện.
Hễ say là anh cười sật sật chạy lăng xăng đi đóng cửa sổ, hết màn đóng cửa lại đến màn vật nhau.  Anh cứ cười sật sật lao vào mấy ông đàn ông đòi vật: Không biết Ngô Minh hứ, vật chắc cái coi- coi thường Ngô Minh hứ, vật chắc cái coi.- qua mặt Ngô Minh hứ, vật chắc cái coi. Cứ thế anh vật hết người này sang người khác.
Vất vả cả đêm mới tha anh về nhà được. Sáng mai anh đến nhà, cười sật sật nói tối qua say kinh, ân hận quá, đi làm vài ly cho đỡ ân hận.
Năm 1999 Ngô Minh say, ngã vỡ hộp sọ đem vào viện, bác sĩ cưa sọ như cưa cái gáo dừa, xử lý máu tụ rồi ghép lại ngon lành. Bốn giờ sau khi mổ, anh mở mắt tỉnh táo như không, nằm cười sật sật. Mọi người lo lắng tưởng não có vấn đề sau mổ, có khi anh điên rồi, hoá ra anh chưa giã rượu, vẫn còn say, nằm cười sật sật.
Anh ra Hà Nội thăm mình, mình hỏi anh bị tai nạn thế nào, anh cười sật sật,  nói  mình tra ( già ) rồi, xương sọ không dính được, nếu ngã một phát nữa là xương sọ bắn ra liền. Mình trợn mắt há mồm, nói  sợ quá, anh đã khiếp uống chưa. Ngô Minh lại cười sật sật, khiếp rồi ân hận rồi. Nói xong thì kéo mình đi  ra quán, nói đi làm vài ly cho đỡ ân hận.
-