Mùa hè, bắn hạ con hổ dữ
Để vọt lên trời vạt máu tươi
Mồng 7 tháng 5 Điện Biên Phủ
Đốt giận 9 năm cháy chín trời .
Quân ta đỏ dòng nham thạch lửa
Quân Pháp xanh mặt như kiến giun
Một vạn sáu nghìn tên xâm lược
Cuối đời ác mộng hãy còn run.
21 năm sau taị Sài Gòn
55 ngày như có Điềm Thiêng
Lính Mỹ , bầy vịt trời tan tác
Bay đen trời về phía Biển Đông.
Mặt thần chiến tranh rần chậu máu
Hầm hầm lặn xuống phía trời Tây
Còn Ta ,bao hy sinh chiến đấu
Bình minh lên cong ngọn tre gầy?
Bình minh ấy
Ngẩng nhìn xanh ngun ngút
Sau oi nồng
Mát rượi mưa dông
Nước cuồn cuộn cuốn đôi bờ mênh mông
Lòng đắm say ngập tràn hạnh phúc
Trở về làng với huân chương sáng ngực
Cô gái quê ngon như táo chín cành
Dâng tràn không gian vị ngọt hương thanh
Cắn một miếng cho thơm
Chiến tranh vào dĩ vãng..
Trả gươm
Trả súng
Ta còn đây nguyên vẹn bàn tay
Tiếng ve xanh hy vọng tràn đầy
Mắt say nhìn phượng thắm đỏ màu tươi
Ơi bạn bè tuổi nhỏ của ta ơi
Có ẩn hiện trong lớp người trẻ tuổi?
Cười lên đi cần chi tiếc nuối
Gió nồm mát rượi ngập hồn ta
Hạ nguyên vừa đi qua*
Trung nguyên dần chuyển tới*
Ta đã già quay lại tuổi còn thơ…
Kìa bao việc mới bất ngờ
Ngộ lòng chợt hiểu hai bờ Có, Không
Qua Hè gió chuyển Thu Đông
Vân người sắc sắc không không xoay vần
Ước chi có được một lần
Về bao chốn cũ mà thăm cõi người.