Từ tối qua đến giờ thiên hạ bàn tán xôn xao phát biểu của ông Nguyễn Văn Thành, thi nhau bình luận cái câu guk gồ chấm Tiên Lãng của ông, đúng là cười chết thôi.
Người đẹp Thanh Chung đã viết status trên FB: “Mình đoán thế này: Anh Thành cho rằng các cụ ở câu lạc bộ Bạch Đằng chả biết quái gì về in-tẹc-nẹt nên mới mang anh “Gú-gờ” ra lòe. Chẳng ngờ trình “Ai-ti” (IT) của các cụ hơi bị cao nên anh Thành trở nên “lổi tiếng“. Đúng rồi, các quan ngày nay đã dốt lại cố tỏ ra nguy hiểm như ông Thành nhiều lắm, đếm không xuể.
Dốt mấy chuyện mạng méo không có gì phải xấu hổ cả. Không biết gọi là dốt, thế thôi. Để xóa dốt nhiều khi chỉ mất dăm bảy phút, nhưng các quan quen thói giấu dốt không dám mở miệng hỏi người ta một câu. Thói ăn trên ngồi trốc, lên mặt dạy dỗ thỉên hạ quen rồi, chịu khó làm học trò người ta năm bảy phút để người ta bày cho là chuyện không thể, các ông xấu hổ lắm.
Khốn nỗi mạng méo bây giờ đã phổ cập toàn dân, đến trẻ lên ba hảy còn biết, các quan lại càng xấu hổ. Thành thử các quan đua nhau xài mobile xịn, laptop xịn mấy ngàn đô trở lên, không phải để khoe giàu, đáng gì mấy ngàn đô mà khoe, chủ yếu để các quan lòe mọi người về cái trình IT của họ. Đã dốt IT lại còn đòi lòe người ta, rõ khổ mấy ông quan quê mùa sĩ diện hão. Giấu gì chứ giấu dốt là rất khó, giấu dốt IT lại càng khó, trước sau cũng lộ tẩy, có mà chạy đằng giời.
Mình có quen một ông xếp tổng một công ty, tất nhiên là DNNN, loại doanh nghiệp chính phủ trả lương chính phủ lo vốn, lo luôn cho khoản nợ nần gọi là 3 nợ: cho nợ, giãn nợ và xóa nợ… khỏe re. Nói thật, con bò cũng làm được tổng giám đốc mấy doanh nghiệp này. Sướng thế nên ông tổng này ăn chơi nhảy múa suốt ngày, đến họp tổng kết công ty do ông chủ trì ông cũng bỏ mặc. Ngồi nhậu với tụi mình, ông gọi điện về cơ quan, nói anh em cứ thảo luận kĩ vào, một buổi không xong thì hai buổi, cuối buổi chiều tôi về kết luận, rồi cúp máy nhậu cho tới chiều.
Mình cười, nói bác chạy rông suốt ngày, biết công ty đang làm gì mà chỉ đạo với chả kết luận. Ông cười cái cái xoẹt, vỗ cái laptop xịn nhất nước Nam luôn đeo kè kè bên người, nói giám đốc thời đại mới làm việc trên mạng , cần gì phải đến văn phòng. Kinh, hi hi. Ông nói mà quên mất chỉ trước đó một ngày, tối chủ nhật mình có meo cho ông một tài liệu, gọi điện nói anh chéc đi, tài liệu quan trọng, có liên quan đến anh đó. Anh ok ok chéc ngay chéc ngay. Một giờ sau mình gọi điện, nói đọc chưa. Ông bảo chưa, bận quá bận quá. Mình mới dọa, nói tối chủ nhật bận cái gì, chéc ngay, đọc ngay, xử lý ngay không thì nguy đấy. Lúc này ông mới thở ra, nói khổ quá, tôi cũng sốt ruột lắm, nhưng con bé đi học tiếng Anh chưa về. Té ra email của ông ở nhà thì con gái giữ, ở cơ quan thì thư kí giữ. Làm việc trên mạng của ông là rứa đó, hi hi.
Chuyện đó không hay bằng chuyện Trương Duy Nhất kể. Đà Nẵng là nơi nổi tiếng phong trào xóa mù tin học cho cán bộ công nhân viên chức. Một hôm cu Nhất xem ti vi thấy một ông quan Đà Nẵng đang khoe thành phố Đà Nẵng 100% cán bộ công nhân viên chức biết sử dụng internet. Cu Nhất mới gọi điện cho ông quan này, nói em viết xong bài rồi, anh cho em xin địa chỉ email để em gửi cho. Ông này tỉnh bơ, nói mày cứ gửi cho anh về 57 bis Bạch Đằng.
Còn đây là chuyện quan Hà Nội hẳn hoi. Ông này hay lắm, lúc nào cũng có mobile xịn nhất, đời mới nhất nhưng không biết nhắn tin, đọc tin nhắn. Đến việc lưu số máy cũng không nốt, lúc nào cũng có sổ danh bạ dày cộp trong túi. Người ta gọi điện, nói đây là số máy của tôi, anh lưu vào nhé. Ông cười, nói rồi, chuyện nhỏ như con thỏ, để tối về tôi lưu, đang bận. Bây giờ ông đọc đi để tôi ghi tạm vào sổ. Chết cười.
Trường phái guk gồ chấm lòe thì ông Thành còn khá hơn ông này nhiều. Ông Thành còn biết guk gồ chấm Tiên Lãng, ông này nghe nói Trần Nhương. com thì cười cái hậc, nói chấm đéo gì kì quặc, có hai chữ chưa đủ câu cũng chấm.
Ba bốn năm nay không gặp ông, sáng nay ông gọi điện cho mình rất sớm, nói nghe chúng nó bảo mày có cái blog Quê choa hay lắm à, gửi cho anh đọc đi. Mình nói anh vào gu gồ gõ hai chữ Quê choa là ra ngay thôi. Anh nói guk gồ guk gheo làm gì cho phức tạp, dạo này anh bận lắm. Mày chịu khó ra bưu điện gửi cho anh.
He he.
Nguồn: Quê Choa
Tên bài do Nguyễn Xuân Diện đặt