Đêm trăng Hạ Long
Hạ Long - vào những đêm trăng
Biển xanh như tấm thảm nhung êm đềm
Trăng ru sóng, sóng ru thuyền
Ta cùng trăng đón bạn hiền tới thăm.
Hạ Long biển đẹp vô ngần
Cõi thần tiên, chốn thanh tân cuộc đời
Trăng dát ngọc. Nước xanh ngời
Thuyền đưa du khách dạo chơi thuận dòng.
Người lên thăm đảo Hòn Rồng
Người neo thuyền dưới bóng tùng Vạn Sơn
Người qua bến đảo Lư Hương
Qua hang Đầu Gỗ… dong buồm ra khơi.
Bạn ơi! Từ những chân trời
Mùa trăng này hãy cùng tôi du thuyền
Cùng nhau ngắm ánh trăng lên
Mà nghe sóng vỗ ảo huyền vào thơ
Lênh đênh giữa thực và mơ
Thuyền trăng vẫn đợi khuyết bờ Hạ Long.
Núi Thiên Văn
(Tặng N. ngày vào trường Sư phạm)
Núi Thiên Văn ở Kiến An
Tên núi có tự bao giờ
Người ta đặt đài thiên văn
Sao cũng cùng tên với núi.
Em hỏi - Anh thật bất ngờ
Anh trả lời ngay sao được
Thôi cùng anh lên núi
Để ngắm đài Thiên Văn
Ngắm mây bay gió thổi
Nghe kể chuyện núi rừng.
Thời hoang dã xa xăm
Hiện về trên vách đá
Bãi sim cằn ngẩn ngơ
Giữa một miền đất cổ.
Dải đồi xanh mênh mông
Như chìm trong tĩnh lặng
Gốc thông già trầm tư
Ứa nhựa buồn u uất.
Gió như người - hào phóng
Chẳng muốn một mình ai
Phải buồn trên núi vắng
Nên cứ thổi liên hồi.
Có thể vì như thế
Mà trên núi Thiên Văn
Người dựng đài khí tượng
Cũng tên là Thiên Văn
Để đo mây đo gió
Đo cả niềm khát vọng
Của đất nước con người.
* Thiên Văn: là tên một ngọn núi ở Kiến An, Hải Phòng.
Dáng núi mẹ bồng con
(Kính tặng mẹ Việt Nam anh hùng)
Cách đây bao nhiêu năm
Núi đã cao như thế?
Bao thế kỷ qua rồi…
Núi vẫn sừng sững thế.
Nắng mưa và bão tố
Theo năm tháng xói mòn
Tạo đá thành tượng đá
Dáng núi Mẹ bồng con.
Chuyện trong thiên huyền thoại
Nghìn năm đất nước tôi
Đá mang hồn của núi
Có hình dáng mẹ tôi
Như bao nhiêu bà mẹ
Tôi đã gặp trong đời.
Những bà mẹ anh hùng
Được Tổ quốc vinh danh
Có thể ghi tên tuổi
Và lưu giữ dáng hình
Nhưng ghi làm sao hết
Những sự tích anh hùng.
Mẹ là niềm kiêu hãnh
Trong những cuộc đấu tranh
Khiến kẻ thù khiếp sợ
Mẹ chính là điểm tựa
Cho chiến sĩ, đồng bào.
Mẹ là người gánh vác
Việc đồng áng, xóm thôn
Đợi chồng và nuôi con
Những năm dài đánh giặc.
Mẹ chính là cái gốc
Cho ta vững lòng tin
Mẹ là tình thương mến
Trong ngôi nhà bình yên.
Tôi tạ ơn đất nước
Có những hòn Vọng Phu
Dựng tượng đài người Mẹ
Lừng lững tự ngày xưa
Mẹ Việt Nam anh hùng
Tượng đài còn lưu giữ
Hôm nay và muôn thuở
In dáng hình núi sông.
*Ở nước ta có nhiều ngọn núi có dáng hình Vọng Phu. Như: Lạng Sơn, Thanh Hóa.
Nỗi niềm
Bóng tre lùi vào dĩ vãng
Mái chèo khoan nhặt… dòng trôi
Từ ngày tôi lên thành phố
Những ngày xưa ấy…xa rồi.
Giữa những ngôi nhà mặt phố
Gác cao, thềm rộng, tầng gương
Khiến tôi dần quên tất cả
Những gì tôi từng yêu thương.
Với tôi - những nguồn hy vọng
Và bao nhiêu thứ say mê
Đã xóa nhòa đi hết thảy
Niềm yêu mến chốn làng quê.
Nhớ quê chiều nay tôi về
Tôi bỗng giật mình… bật khóc
Hương cau bóng tre râm mát
Như lâu rồi ngóng đợi ai
Nhịp sống của thời hiện đại
Đã tràn đến tận quê tôi
Trường học, nhà văn hóa xã
Trở thành điểm hẹn đông vui
Phố huyện chan hòa ánh điện
Trạm bơm nước dọc triền sông
Nước chảy ngược lên đồng bãi
Khoai đang tốt củ kín vồng…
Tình cờ tôi nhìn lũ trẻ
Nghe bà kể chuyện ngày xưa
Cô Tấm sao hiền đến thế
Thơm như quả thị tặng bà.
Nhiều năm trở lại thăm quê
Hiểu thêm một điều giản dị
Người quê sao hiền hậu thế
Vậy mà tôi đã nỡ lãng quên.
Lương Sơn (TP HCM)