Nhà thơ Vũ Quần Phương:
Cơ quan Hội Nhà văn cảm thấy như thể bị “mắc lừa”
Ngày hội thơ thực ra là ý tưởng mấy chục năm nay rồi và 5 năm qua mới thực hiện được, để phổ cập thơ, làm theo kiểu hội làng. Lẽ ra các nhà thơ tự làm, nhưng buổi đầu Hội Nhà văn phải làm để nhà thơ và bạn đọc… bén duyên nhau.
Còn việc Trung tâm Văn hóa Doanh nhân công bố “100 bài thơ hay nhất thế kỷ XX” thì tôi cho rằng, đó là 100 bài thơ hay của các doanh nhân mà thôi. Mà đây mới chỉ là 100 tác giả thì chính xác, chứ 100 bài thơ hay thì chưa phải.
Lại nói về thơ, tôi chưa thấy bao giờ hoạt động liên quan đến thơ lại nhiều như bây giờ. Người làm thơ rất nhiều, số lượng thơ phải nói là đồ sộ. Tuy nhiên, vấn đề chất lượng thực sự đáng lo ngại.
Các nhà thơ quá đông, cứ đi họp phụ lão mà xem, đến khổ vì nghe thơ, nhiều quá đâm ra nhàm chán. Thời này cũng không có nhà xuất bản nào in thơ chọn lọc, tất cả đánh đồng với nhau, mạnh ai nấy làm. Các nhà phê bình nghiêm túc lánh đi làm nghiên cứu.
Cái sự lánh đi ấy có nguyên do vì nếu khen thì không sao, mà chê thì lại mất bạn. Nhưng khen nhiều quá thì lời khen ấy mất giá trị.
Thơ ca bây giờ cũng rơi vào cảnh thơ ca tiếp thị. Người ta tạo ra các sự kiện, các scandal, có người còn nhờ người viết bài phê bình để tiếp thị thơ mình, làm nhiễu loạn thông tin với bạn đọc. Có nhà thơ làm ba đêm thơ nhạc ở Nhà hát Lớn, thuê người viết bài ngợi ca thơ của mình, thử hỏi làm sao mà bạn đọc còn tin nhà thơ?
Tôi thấy có một điều đáng lo là, việc rối loạn tiêu chí trong tuyển chọn 100 bài thơ hay thế kỷ XX. Nếu NXB Giáo dục in và đưa xuống các nhà trường thì chính các thầy cô giáo và học sinh nhầm lẫn. Đó là điều nguy hiểm. Cuộc bình chọn này cũng khiến cơ quan Hội Nhà văn cảm thấy hụt hẫng như thể bị mắc lừa.
Nhiều nhà thơ trẻ đã cách tân hơn mười năm nay, đến khi không còn trẻ nữa, vẫn chưa tìm được bạn đọc cho mình. Và họ quay qua trách bạn đọc rằng, bạn đọc của chúng ta vẫn còn quá mê say với những vần điệu cũ. Tôi thì tôi không nghĩ thế, bạn đọc hôm nay chắc chắn vận động nhanh hơn nhà thơ. Độc giả hôm nay so với 30 năm về trước họ có tri thức hơn, tư duy logic hơn và cũng tiếp nhận cái mới nhanh hơn rất nhiều.
Họ có cả những suy tưởng, những chiêm nghiệm lịch sử và giờ đây họ sẽ là người tiếp nhận rất nhanh và chủ động đưa ra những nhận xét của mình. Thế nên, nếu nhìn lại tại sao thơ cách tân như thế vẫn không có độc giả, chưa có tác giả được khẳng định thì phải xem lại phía tác giả. Rằng cái kiến thức về thơ của anh đã đầy đủ chưa.
Cách tân thơ mà lại đem thơ vào vòng rắc rối, khó hiểu thì không phải là cách tân. Nếu đem thơ đưa vào vòng lập dị là có tội với thơ. Và người làm thơ đã thực sự đạt đến tầm của người đọc chưa. Người làm thơ đã có năng khiếu thực sự chưa? Tôi ủng hộ tinh thần đi tìm tòi cái mới, nhưng đừng bắt tôi hoan nghênh cái mà anh đã tìm thấy vì đó là cái mà tôi không đồng tình.
Làm triển lãm thơ, sắp đặt thơ là một cách lôi kéo bạn đọc quan tâm đến thơ. Nhưng tôi cho rằng, quan trọng nhất của thơ ca chính là ngôn từ. Một bài thơ hay thì không cần phải làm những thứ phụ gia nó vẫn có sức nặng của sự ngân vang… |