Trang chủ » Tin văn và...

TRƯƠNG DUY NHẤT NGHỈ LÀM BÁO ĐỂ VIẾT BLOG

Trương Duy Nhất
Thứ tư ngày 12 tháng 1 năm 2011 9:17 AM

 

Chuẩn bị bước qua năm Tân Mão. Tính tuổi mụ theo lối ông bà thì tôi bước sang năm 49. 49 năm, đã qua bao bước cam go. Nhưng năm nay, sẽ là một năm đầy khó khăn và… thử thách!

Tôi chọn mốc năm tuổi đặc biệt để thưa với bạn đọc của mình điều này: Bắt đầu từ nay, Trương Duy Nhất sẽ nghỉ làm báo để viết blog.

Thật ra, tôi đã có ý này từ mấy năm trước. Vì thế, bạn đọc thấy đấy, tôi không coi trang blog của mình là một chiếu rượu hay giản đơn là một cuộc chơi bông lơn. Tôi lập và viết blog với ý thức trách nhiệm hơn cả… viết báo! Tôi chăm chút đêm ngày từng câu chữ, từng dấu phẩy, từng vết vệt xước, cẩn trọng, nâng niu, và cũng đã từng… khóc khi nhìn nó biến mất trên màn hình sau mấy vụ tin tặc cướp đoạt mật khẩu và xóa sạch cách đây vài tháng.

Vì thế với tôi, đó là một quyết định vui và nhẹ nhàng. Để tránh những đồn suy có thể xuất hiện từ chuyện này, tôi xin thưa rõ rằng: việc nghỉ làm báo để viết blog là quyết định chủ động từ tôi, không hề có một yếu tố tác động từ bất cứ ai hoặc cơ quan quản lý nào, cũng như không do bởi từ cơ quan báo nơi tôi công tác.

Trong thời buổi bạn đọc tẩy chay báo, chính người làm báo cũng không thèm đọc báo, mọi giới mọi ngành mọi người mọi nhà, từ gã thường dân đến quan chức hàng nguyên thủ, trung ương ủy viên… ai nấy đều quay sang đọc blog đến nghẽn mạng- Thế thì tại sao lại không nói không với báo, nghỉ làm báo để viết blog?

Liệu có “thằng” nhà báo thứ hai nào đột nhiên ngẫu hứng tự nhìn ngắm lại mình và lựa chọn như tôi?

Mấy năm trước, trong một cuộc nhậu thân tình tại Đà Nẵng, tôi đã lỡ miệng… nói thật với anh Nam Đồng (khi đó đang là Tổng Biên tập tờ Pháp Luật TP HCM) câu này: Sẽ có lúc Trương Duy Nhất tự trả thẻ nhà báo để viết blog! Ông Nam Đồng, thằng Sơn Ka (nhà văn Hoa Ngõ Hạnh) há hốc mồm nhìn tôi không tin vì nghĩ thằng Nhất say!

Trong nhiều năm liền, với chức phận là một nhà báo ăn lương, tôi luôn phải viết cả những điều không muốn viết. Ừ thì cũng như muôn vàn nhà báo khác thế thôi. Đó là những bài báo viết không cần suy nghĩ, không động não, không tư duy, viết khoán cho đủ chỉ tiêu bài vở nhận lương hàng tháng. Những bài báo vô thưởng vô phạt mà tự thân mình phải xấu hổ khi núp dưới bút danh khác.

Nhưng: làm báo chả lẽ mãi như vậy? Trên trang blog của mình, tôi đã nhiều lần treo câu này “Nếu không có quyền nói (viết) tất cả những điều mình muốn, thì ít ra cũng giữ cái quyền không nói những điều người ta ép buộc nói”. Đó là câu của cụ Huỳnh Thúc Kháng, người sáng lập đồng thời là chủ nhiệm tờ báo Tiếng Dân, sau này cụ được Hồ Chí Minh cử làm quyền Chủ tịch nước Việt Nam dân chủ cộng hòa.

Tôi đã chọn cách của cụ Huỳnh trong nhiều năm khi giữ cho mình cái quyền “không nói (viết) những điều người ta ép buộc nói”. Nhưng đã đến lúc tôi chọn phương cách khác, lắc đầu nói không với cụ Huỳnh: Nếu không có quyền nói (viết) tất cả những điều mình muốn, thì… nghỉ làm báo để viết được những điều mình cần viết!

Tôi chọn phương cách nghỉ làm báo để viết blog là vì thế. Tại sao không khi bản đồ chỉ số bạn đọc Trương Duy Nhất blog đã chấm đỏ khắp mọi châu lục, khi mỗi ngày lượng bạn đọc vào trang blog nhiều đến mức khối báo phải ganh tị và nhìn đó là… mục tiêu phấn đấu, khi hiệu ứng xã hội mà một trang blog tạo ra và đem lại đã bỏ quá xa báo chí.

Và điều này cũng cần nói thêm: Tôi chọn phương cách nghỉ làm báo để viết được những điều mình cần viết, không có nghĩa là chiều theo những đoán suy tiêu cực, phản động, chống phá chế độ. Trương Duy Nhất không phải là trang lề trái, càng không phải là trang phản động hay kích động sự thù hằn, chống phá chế độ.

Trương Duy Nhất là trang lề phải và viết theo lẽ phải!

TRƯƠNG DUY NHẤT’S BLOG