Văn hoá chửi của người Việt có từ rất lâu rồi. Chửi có trong đời sống thường nhật. Chửi có trong ca dao tục ngữ. Chửi có trong thơ văn bác học của Hồ Xuân Hương , Nguyễn Du , Nam Cao … Kinh điển nhất phải là câu chửi của cụ Cao Bá Quát:
Ba hồi trống giục mồ cha kiếp
Một nhát gươm đưa bỏ mẹ đời.
Bài thơ Mẹ tôi chửi kẻ trộm còn được giải thưởng của HNV . Thậm chí có người chửi cả “thượng đế “ ( Bún chửi ).
Rất tiếc cho đến nay chưa có một công trình nghiên cứu đầy đủ về văn hóa chửi.
Có thể nói chửi vừa là thói quen , vừa là thú vui , vừa là vũ khí của kẻ yếu .
Có vô số cách chửi khác nhau:
Chửi mắng, Chửi bới, Chửi đổng, Chửi nhau, Chửi rủa, Chửi thầm, Chửi thề, Chửi đệm, Chửi tục, Chửi đểu, Chửi bâng quơ, Chửi vu vơ, Chửi thậm tệ, Chửi bóng, Chửi gió, Chửi cạnh khóe, Chửi yêu, Chửi chó mắng mèo, Chửi như tát nước, Chửi như vặt thịt, Chửi vuốt mặt không kịp, Chửi ngoa ngoắt, Chửi điêu toa, Chửi móc máy, Chửi cả làng cả tổng, Chửi có bài có bản, Chửi như hát hay, Chửi không biết mệt, Chửi thẳng vào mặt, Chửi sau lưng…
Hình như trời phú cho những người nghèo khổ, sống dưới đáy xã hội một cơ quan phát âm, đúng ra là cơ quan phát thanh, có độ vang đủ phủ sóng khắp “địa bàn” cư trú.
Ai đã từng ở thôn quê vào thế kỷ trước ít nhất hơn một lần được nghe những bài chửi vô cùng hấp dẫn nhất là chửi mất gà .
Đây là một đoạn văn mẫu của bài chửi ấy “… Nếu mày có trót dại bắt con gà của bà, nghe bà chửi mà không khôn hồn thả nó ra, mà cả nhà cả ổ mày cứ húc đầu vào ăn cho đầy miệng, thì bà cứ cho chúng mày ăn cái máu l…, rớt l… của bà đây này (lúc này bà khẽ rướn người lên, hai đầu ngón tay khẽ nhúm chiếc váy đụp nâng lên phía trước, tuy đứng một mình mà bà làm như đang diễn thuyết trước đám đông người). Mày tưởng mày có quyền có thế, có người làm ông nọ bà kia mà ăn hiếp gái già này à? Cứ ra mặt với bà xem! Bà thì cứ… dứt cái lông l… thứ tám, bà chẻ tạm làm tư, bà trói cổ cái ông tổ năm đời mười đời nhà mày lại, bà vẫn còn thừa cái nút hậu!...”. (Cái sinh lực nữ tính mới đầy uy lực làm sao!
Còn một câu chuyện về chửi cũng rất đáng lưu tâm . Đấy là Chí Phèo chửi . “Hắn vừa đi vừa chửi. Bao giờ cũng thế, cứ rượu xong là hắn chửi. Bắt đầu chửi trời. Có hề gì? Trời có của riêng nhà nào? Rồi hắn chửi đời. Thế cũng chẳng sao: đời là tất cả nhưng chẳng là ai. Tức mình, hắn chửi ngay tất cả làng Vũ Đại. Nhưng cả làng Vũ Đại, ai cũng nhủ: “ Chắc nó trừ mình ra! ” Không ai lên tiếng cả. Tức thật! ờ ! Thế này thì tức thật! Tức chết đi được mất! Đã thế, hắn phải chửi cha đứa nào không chửi nhau với hắn.
Cuộc sống hiện đại thời @ khái niệm chửi cũng được mở rộng .
Vợ chồng , hàng xóm cãi lộn nhau cũng được thông tấn xã vỉa hè gọi là chửi nhau.
Bày tỏ chính kiến với những vấn đề bất cập trước chính quyền , những bài viết phản biện có tính xây dựng cũng bị cho là chửi .
Chửi…cái động từ này nó mới đặc biệt làm sao !
P/s bài viết có sử dụng một phần tư liệu của ông Hà Sĩ Phu.