TÊN LỖ MÃNG
S. Mrozek
Lê Bá Thự dịch
Nhân viên văn thư vào báo cáo với tôi:
- Ngoài phòng đợi có một người khách đang ngồi, nom lạ lắm. Gã không yêu cầu cho vào gặp giám đốc, cũng không phàn nàn tại sao chúng ta giải quyết công việc chậm chạp thế. Tôi phải làm gì bây giờ đây?
- Gã đợi lâu chưa? - tôi hỏi.
- Ngồi khoảng hai tiếng đồng hồ rồi, chẳng yêu cầu gì hết.
Cứ để cho hắn ngồi thêm một tiếng nữa, rồi hắn sẽ sốt ruột. Sau một giờ nhân viên văn thư lại vào, tay anh chàng run run.
- Chưa bao giờ lại thấy một người như vậy, - nhân viên văn thư nói. - Gã ngồi điềm tĩnh, đọc đi đọc lại tờ báo phải đến ba lần, lịch sự đến độ kinh tởm!
Tôi thân chinh đi ra phòng đợi. Đúng là có một người đang ngồi, gã nhìn qua cửa sổ, mỉm cười. Tôi hỏi gã như chưa hề biết gì cả.
- Anh phải đợi hơi lâu nhỉ?
- Không sao, - gã đáp một cách thô lỗ.
Tôi bực mình.
- Anh muốn vào gặp giám đốc chắc? Có việc quan trọng phải không?
- Chuyện vặt, - gã nói.
Tôi đâm ra khó xử. Tôi chạy vào phòng giám đốc báo cáo. Giám đốc lệnh cho anh ta vào.
Gã chần chừ, nhưng tôi cùng nhân viên văn thư nắm lấy tay gã rồi dắt vào phòng. Giám đốc nói với gã gay gắt:
- Anh không thấy là tôi đang bận hay sao?
- Thì tôi lại đợi tiếp, - gã đáp một cách lỗ mãng và định bước ra ngoài.
- Đứng lại! - giám đốc hô. - Anh nộp đơn đi.
- Muộn hơn có được không? - hắn đáp một cách vô liêm sỉ.
- Không có muộn miếc gì hết! - giám đốc quát, mặt đỏ phừng phừng. - Hoặc là anh nộp đơn ngay, hoặc là tôi giải quyết tuốt tuột cho anh mà không cần đơn từ gì hết!
Lúc này gã nhìn ra cửa sổ và nói:
- Thôi, có lẽ để dịp khác vậy, vì bây giờ trời cũng đã tạnh rồi. Tôi vào đây chỉ để trú mưa. Chào các ông.
Và gã bước ra ngoài. Đúng là một tên lỗ mãng.
LBT.
Nguồn: Báo “Người Hà Nội”, ngày 15 tháng 5 năm 2020.