Dương Quốc Việt
Em có hay 
Gữa biển khơi
Một đêm hè 
Tim anh thổn thức
Lòng bồi hồi
Cảm sóng tình em
Em có cảm
Sóng âm thanh 
Cộng hưởng
Tiếng gọi 
Từ bản năng 
Sâu thẳm loài người
Anh như thấy
Trong em
Tiếng thì thầm 
Của muôn ngàn mạch chảy 
Từ biển tình vô tận thẳm sâu
Dòng cảm xúc chảy về "hồ khởi thủy"
Em có cảm
Nơi biển xa
Sóng tình anh dữ dội
Lực đẩy xô
Vô hạn 
Bến bờ em!
Em có cảm 
Nơi anh
Một khoảng trời rạo rực 
Cột buồm giương 
Ngạo nghễ đội trời
Đang rẽ sóng hướng về "miền nguồn cội"
Đêm nay ta cùng mơ 
Giấc mơ đoàn viên 
Cửa cõi lòng 
Đắm chìm trong giao cảm
Khẩu chiến mê say 
Chẳng muốn rời
Bão giông thường kỳ! 
Mảnh cuối cùng gió cuốn
Tòa thiên nhiên lộng lẫy 
Diệu kỳ tạo hóa những kỳ quan
Tòa tháp đôi
Tạo hóa kho trời 
Khiến kẻ say 
Khao khát 
Bủa vây
Mười ngón tay
Độc chiếm
Ào ạt đẩy xô 
Nghiêng ngả bốn bề 
Vẫn bền bỉ 
Tháp một lòng hiếu khách!
Và đây 
Hồ khởi thủy
Rặng thông reo
Đôi bờ mọng đỏ
Sắc màu quyến rũ
Hương lạ
Một mùi say
Năm ngón nhẹ nhàng lả lướt 
Khơi thông
Dòng chảy tuôn trào
Em ơi!
Ta cùng mơ
Cảnh bão giông 
Mịt mùng 
Khiến vũ điệu cột buồm
Trên "hồ khởi thủy"
Thêm vẻ huy hoàng
Chiến trận!
Đất chuyển 
Rung theo nhịp 
Tê dại 
Mặt trăng ngà 
Trời vẫn chẳng buông tha
Đất gồng lên từng đợt 
Cứ ngỡ 
Không có hồi kết thúc 
Thế rồi 
Bất ngờ ập đến
Phút giây thiêng 
Ngưng thở
Xuất thần 
Chuyển giao 
Trời đất 
Đón nhận
Viên mãn
Yêu thương
Âu yếm
Thanh bình!
Em ơi
Đêm nay 
Biển cả mênh mông 
Tình anh 
Cuộn sóng 
Những kỳ quan 
Những cuộc chiến
Bản năng
Tạo hóa gửi trao 
Rộn trong anh
Một siêu tình ca
Của mọi tình ca
Cất lên 
Từ cội nguồn sự sống