Không biết vì sao hôm ấy lại mưa. Cơn mưa nhè nhẹ nhưng đủ làm ướt áo. Cũng không biết vì sao hôm ấy tôi lại đói cồn cào đến thế. À có lẽ vì đêm qua thức khuya lướt web nên dậy muộn vội nhông xe đi làm luôn không kịp ăn sáng.
Gần cơ quan tôi có một hàng cơm bụi sạch sẽ mà giá cả hợp lý nên tôi thường xuyên ăn trưa tại đó. Tôi bia bọt không chơi được, ăn chẳng cần mấy thức ăn nên cứ sài cơm bụi là thích hợp.
Hàng ăn hôm ấy vắng hoe chỉ có mình tôi và một cô gái trẻ. Nếu tôi đoán không nhầm thì tuổi cô chỉ bằng nửa tuổi tôi. Thỉnh thoảng tôi liếc nhìn sang cô và bắt gặp ánh mắt đen láy,ngây thơ đáp lại. Rồi điện thoại của cô gái đổ chuông vang lên một bài hát dân ca hình như là bài Người ơi người ở đừng về. Cô gái bấm máy a lô và hỏi " Ai ? Làm sao ? " . Rồi cô đặt bịch điện thoại xuống bàn vẻ bực bội " hết pin". Cô ăn cơm vội vàng hơn và nét mặt không bình thường. Tôi nghĩ có lẽ cô gái có việc gì đó hệ trọng. Tôi cầm điện thoại của mình đưa cho cô gái. "Hình như cô có việc gì cần, lấy điện thoại của tôi mà gọi". Cô gái ngước nhìn tôi vẻ lưỡng lự. "Gọi đi, có đáng gì đâu". "Vâng cám ơn chú". Cô gọi đến số máy vừa gọi cô. Gọi xong, cô cầm máy đến chỗ bàn tôi ngồi "Cám ơn, thằng bạn bị tai nạn xe máy nhưng nhẹ thôi, chú…ạ". "Thế là mừng rồi, cháu làm ở đâu?". "Dạ, công chức hạng bét ở phòng văn hoá quận" . "Lại có lọai công chức loại bét nữa ư? Bét theo tiếng Anh là ghê lắm đó.". "Tiếng Việt chú ạ, thế chú làm ở đâu?"."Chú là anh làm báo cũng hạng bét". "Nhà báo là hãi lắm…". "Hãi à, thế từ lúc đầu đến giờ có hãi nhà báo không ?".´"Hãi nhưng không sợ"- cô trả lời.
Chúng tôi ăn cơm xong. Trời vẫn mưa. May quá tôi có cái ô mang theo. Cô gái thì không có áo mưa. Tôi ngỏ ý cho cô mượn ô. Cô gái ngại ngần : "Chú lấy gì đi về ?" Tôi bảo cô rằng cơ quan tôi ngay đây thôi. Cô cầm lấy ô và đi vội trong mưa…
Trưa hôm sau chúng tôi lại gặp nhau tại quán cơm bụi. Cô ta lấy cớ trả tôi cái ô và tôi lấy cớ đến ăn cơm để nhận lại ô. Hôm nay chúng tôi thân mật hơn và ngồi cùng bàn. Tôi bảo: "Hôm nay chú bao, đồng ý không?". "Vâng, chắc nhà báo thu nhập cũng khá". Tôi pha trò: "Cái nghề này như anh thợ nề, ráo mồ hôi là hết tiền". Cô gái nói : "Đâu phải thế, nhà báo giỏi lắm, thực tế tý tẹo mà bịa ra cả mấy trang, lại có người gọi điện thoại hỏi vớ vẩn dăm câu mà viết thành bài phỏng vấn rất chi không khí như đang ngồi hầu chuyện bên nhau". Tôi thấy cô nói đúng nhưng cũng hơi tự ái nghề nghiệp. Thế là cô ấy bóc mẽ nghề mình đây. Chúng tôi nói nhiều chuyện về nhiều lĩnh vực. Cô là cán bộ văn hoá cơ sở nên trao đổi cũng hợp cạ . Cô hỏi tôi có viết thơ không. Chà chà tôi đích thị là nhà thơ, chẳng qua làm báo để hưởng lương chứ hồn vía dành cho thơ cả. Biết thế cô rất thích. "Cháu thích thơ lắm, chú có bài nào đọc nghe đi". Tôi bảo thơ mà đọc ở chỗ cơm bụi này ư. Cô gái bảo chỗ đọc không quan trọng, quan trọng là người nghe thơ. Lúc đầu tôi cũng ngại nhưng có người con gái xinh tươi thế kia thích thơ thì sao không đọc nhỉ. Tôi tìm một bài thích hợp với hoàn cảnh và cũng để làm phép thử xem cô gái biểu hiện thế nào. Tôi đọc từng câu:
Lệch nhau trăng khuyết với rằm
Yêu em anh trẻ gần bằng tuổi em…
Cô gái nhìn tôi ánh mắt tinh nghịch. "A chú yêu một cô nào trẻ lắm đây". Tôi bảo không phải đâu, cứ yêu lại làm thơ thì lộ hết à. "Chú đọc tiếp đi".
Ngày đi đánh giặc qua Lèn
Hình như có gặp lúc em lên mười
Cô gái kêu lên: "Chết chết lên mười, sao lại thế. Mà Lèn là nơi nào vậy?" Tôi nói: "Lên mười không có nghĩa là mười tuổi, giống như người ta làm tròn số ấy mà, còn Lèn là một địa danh của Thanh Hoá". Khiếp thật - cô gái nói - các nhà thơ lãng mạn, trồng cây si khắp nơi, chú đọc xem kết thúc ra sao. Tôi đọc tiếp:
Anh đi cuối đất cùng trời
Gia tài chỉ có nụ cười em trao
Cô gái hỏi chỉ có nụ cười thôi sao ? Thì nụ cười là nhiều rồi, gặp thoáng qua trên đường hành quân còn đòi gì nữa…
Và cứ thế, hầu như trưa nào chúng tôi cũng gặp nhau ở quán cơm bụi. Và tôi đã tặng cô hai tập thơ tôi đã xuất bản Mấy ngày tôi đi công tác xa thành phố, đúng hôm trở về thì con rế của tôi eo éo kêu lên có tin nhắn. Tôi mở ra xem thấy hiện lên mấy dòng chữ:" thinhan.net oi trua nay combui.com". Tôi đọc tin mà vui quá, cô bé đặt nick cho tôi là thi nhân chấm nét còn cô ta tự nhận là cơm bụi chấm com. Thế có nghĩa là trưa nay lại gặp nhau ở quán cơm bụi. Gần 10 giờ tôi đã sốt ruột nhìn đồng hồ, cái đồng hồ Tissot của tôi là loại Thuỵ Sỹ chính hiệu mà sao nó như đứng lại. Tôi lắc bên này lắc bên kia. Không nó vẫn chạy đều đều như một sự mặc định, không đi đâu mà vội. Tôi ra quán sớm hơn mọi ngày. Ngồi vào bàn ăn mà đôi mắt để ra ngoài cửa. Rồi cô gái xuất hiên. Cười tươi đến thế. Hôm nay trông cô rạng rỡ như một hoa hậu vừa đăng quang. Cô bé ùa vào và ôm chầm lấy tôi. Tôi hoàn toàn bất ngờ, bất ngờ đến nỗi không hề chuẩn bị để cảm nhận cái dịu ngọt vừa được ban tặng. Hình như bờ vai cô tròn trịa và nóng rực, hình như vòng tay của cô bé níu chặt vào ngang lưng tôi, hình như một hương thơm bằng tất cả các hương thơm cộng lại. Mấy người trong quán lộ vẻ ngạc nhiên. Bữa cơm trưa hôm ấy chúng tôi gọi thêm món tươi tự thưởng cho buổi gặp gỡ đáng ghi nhớ này. Cô bé đã hạ cấp tôi không hề có giai đoạn chuyển tiếp gì cả, từ chú xuống anh như chỉ một cái enter là xong. Tất nhiên là tôi sung sướng đón nhận và cũng nâng cấp cô bé từ cháu lên em tắp lự. Hình như từ lâu tôi đã có ý chờ đợi sự chuyển đổi định dạng này…
Bây giờ thì tôi mong đi làm suốt tuần, hai ngày nghỉ là lãng phí và vô nghĩa. Nhưng làm sao tôi thay đổi luật lao động của nhà nước được.
Phương tiện thông tin chủ yếu của chúng tôi là nhắn tin trên điện thoại di động. Một hôm tôi nhận tin nhắn của combui.com bảo ngày mai đi ra ngoại thành chơi cho đổi không khí. Tôi đang phải viết bài tường thuật vụ án vi phạm bản quyền mà toà phúc thẩm vừa xử. Tôi nhắn tin lại " Sao lại là ngày mai?" Combui.com trả lời : "Em được nghỉ và sẽ rất ít cơ hội để đi xa". Tôi tính toán một lúc, sẽ viết bài suốt cả trưa, cả chiều để kịp nộp trưởng ban và ngày mai cáo bận việc nhà. Sau khi tính toán tôi nhắn tin lại cho nàng: OK.
Chúng tôi nhằm hướng cầu Thăng Long và vù lên Đại Lải. Cái vùng đất bán sơn địa mà tôi đã đến đôi lần, tuy là khu du lịch nhưng vẫn tuyềnh toàng như thị trấn miền rừng. Tôi đèo nàng qua ngã tư Nội Bài rồi ngược theo quốc lộ số 2 đến thị xã Phúc Yên rồi rẽ vào Xuân Hoà, Đại Lải. Nhiều đoạn đường xóc, xe nảy lên, nàng ôm vào eo lưng tôi. Thú thật là tôi chưa từng thấy một bàn tay nào dịu dàng, ấm nóng như thế đặt trên eo lưng mình. Thi thoảng tôi lái xe một tay phải, còn tay trái đưa ra phía sau tìm bàn tay của nàng. Bàn tay mềm và ngoan ngoãn nằm lọt trong tay tôi. Không ai nói với ai nhưng hình như hàng triệu lời thổn thức đã nối mạng, đã online.
Chúng tôi vào một khu rừng phi lao cao vút ngay cạnh hồ Đại Lải. Những cây phi lao tạo thành một mái xanh mát rượi. Cái giống phi lao mọc ở đâu cũng làm cho cây cỏ phía dưới tán lá kia không phát triển được. Đất chai cứng tạo thành vô số ngả đường đi dạo. Đang ở Hà Nội chen chúc, nóng bức, ngột ngạt được lên đây tôi có cảm giác như được cởi bỏ, được giải phóng. Một điều mà chúng tôi thoải mái nữa là ở đây chỉ có hai người nên không còn ngó trước nhìn sau. Trong khu rừng xanh ngát và rợp bóng ấy, đây đó có những ngôi nhà nho nhỏ nép mình vừa thơ mộng vừa liêu trai. Tay trong tay chúng tôi tung tăng như lũ trẻ được vào vườn bách thảo. Nàng lại bảo tôi đọc thơ. Tôi xúc động như lần đầu được yêu và thấy chính lúc này mới là không khí của thi ca. Tôi chọn đọc một bài lục bát. Thơ lục bát hình như là thơ con gái, âm điệu, tiết tấu của nó dịu dàng rất dễ bỏ bùa.
Biết rằng em đã có chồng
Yêu em anh hoá dòng sông hai bờ
Nàng bảo sông nào chả hai bờ. Tôi giải thích đấy là dòng sông thực, còn người xưng anh ở đây là dòng sông chỉ có một bờ, em hiểu ý ngầm là gì không ? "Vâng em hiểu, như anh thì có chục bờ". "Không anh chỉ có hai bờ, một bờ ở ngay đây và một bờ ở xa". Tôi ôm ghì lấy nàng. Tôi ôm chặt như muốn hoà tan hai thân thể vào nhau. Tôi hôn nàng. Cái nụ hôn đắm đuối mà bao nhiêu năm nay tôi nới gặp lại. Nụ hôn kéo dài như không muốn dứt. Tôi cảm nhận sự tiếp xúc giữa hai thân thể. Nàng óng ả, da thịt ấm nóng và thơm tho như vừa tắm bằng nước thơm. Vòm cây xanh ngát trên đầu chúng tôi như đang cúi xuống che chở. Nàng đẩy nhẹ tôi ra và bảo đọc tiếp thơ đi. Tôi nhìn vào mắt nàng, đôi mắt long lanh đen lay láy đang ánh lên một ma lực không sao cưỡng nổi. Tôi đọc:
Như văn xuôi sánh bên thơ
Như đầu đa hệ tha hồ chọn băng…
Nàng đấm vào lưng tôi, "Chỉ được cái tham lam, đàn ông các anh là những tên tham lam vô độ. Tình yêu mà ví với đầu video thì em chưa thấy bao giờ". Tôi lại kéo nàng vào sát bên tôi: "Thì bây giờ em thấy đây". "Anh khôn vừa chứ, em không thích đa hệ…". Tôi lại đọc:
Như đang lệch hoá ra bằng
Như anh dấm ớt gặp măng tre vầu…
Nàng cười rũ rượi: "Thơ gì mà toàn mùi thực phẩm, thơ phải cao sang tao nhã, lời vàng ý ngọc". Tôi cãi: "Tất cả câu chữ cần giản dị, dễ hiểu mới chính là sự tao nhã của thi ca. Em hãy nghe câu ca dao sau đây xem nhân dân có giỏi không: "Mình buồn mà lại nhớ ai, mặt buồn rười rượi như khoai mới trồng". Hình ảnh rất cụ thể, rất gợi, tình yêu đấy, khoai sắn đấy". Nàng bảo: "Chịu cái lý người Mèo".
Đột ngột Combui.com hỏi tôi:
- Điện thoại của anh đâu ?
- Nó đây.
Nàng cầm lấy hai con di động, áp vào nhau như so sánh to nhỏ, dày mỏng. Tôi thấy hơi lạ vì những cử chỉ của nàng. Hình như hôm nay nàng có gì khác thường. Rồi nàng đặt môi hôn lên hai con di động với một thái độ rất trân trọng.
- Em cảm ơn hai cái di động này, nhờ nó mà em có anh.
Với một động tác rất nhanh, nàng vung tay lên ném hai con di động xuống hồ. Tôi ú ớ câu gì vì quá bất ngờ. Một tiếng kêu đùng đục. Nước toé lên, hai vòng tròn loang ra trên mặt nước. Nàng ngước nhìn tôi đón nhận, chờ đợi một nụ hôn. Tôi cúi xuống hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng.
- Anh đừng trách em nhé. Em muốn tất cả kỷ niệm sẽ vùi sâu dưới đáy hồ. Rồi anh sẽ hiểu...
Chúng tôi thuê một căn phòng trong rừng nghỉ trưa và thuê luôn họ lo cho bữa ăn. Cơm nước họ mang lại tận phòng. Một căn phòng sạch sẽ, có đủ giường gối và khép kín. Thì ra đây là nhà nghỉ dành cho những đôi tình nhân trốn phố phường lên thư giãn và thổ lộ tình yêu.
Khi cánh cửa đã khoá trái lại, căn phòng thành một vũ trụ chỉ có hai người. Nàng hơi đỏ mặt, hình như có chút căng thẳng. Tôi ôm lấy nàng và đặt nàng ngả xuống giường. Khuôn mặt tôi chùm lên khuôn mặt đang rạng rỡ, đang hồng rực lên kia. Chúng tôi chút bỏ tất cả những vướng víu. Nàng bẽn lẽn có lẽ là lần đầu bàn tay người đàn ông tháo cởi y phục cho nàng . Nàng run lên khe khẽ, bàn tay úp lên đôi mắt của mình như tránh sự soi mói của tôi. Trời ơi, tôi không thể tin trước mắt tôi một thân hình kiều diễm, nõn nà , trong veo như thế. Tôi hôn lên khắp cơ thể của nàng, thịt da rần giật như có điện. Nàng nằm im ngoảnh mặt sang bên. Đúng là nàng chưa từng trải. Còn tôi có thừa kinh nghiệm để kích hoạt nỗi đam mê nhưng không hiểu sao lúc này tôi lóng ngóng, run rẩy khác thường. Phải một lúc tôi mới lấy lại bình tĩnh. Tôi từ từ dẫn nàng vào cõi mênh mông. Hai tay nàng vít tôi xuống áp sát da thịt vào nhau. Nàng thở, tiếng đập trái tim thình thịch vọng sang vòm ngực tôi. Chúng tôi tan biến trong nhau. Nàng nói điều gì hay nàng rên khe khẽ tôi cũng không biết nữa. Tôi lật nàng nằm nghiêng rồi lại bế bổng nàng lên. Tôi tíu tít hôn lên núm vú đỏ hồng, căng tròn của nàng. Một chút gì ngòn ngọt mằn mặn nơi đầu lưỡi. Lúc này nàng gồng lên tất cả cơ thể bóp chật lấy tôi. Tôi tới tấp, vồ vập, vuốt ve suốt eo lưng xuống dưới. Dâng hiến cho nhau tất cả, hoà trộn vào nhau tất cả, tràn trề trong nhau tất cả…
Cuối chiều chúng tôi trở về Hà Nội. Suốt con đường hơn 40 cây số nàng ngả đầu vào lưng tôi, hai tay nàng ôm ngang eo như sợ tôi bay mất. Hà Nội bụi bặm và đông cứng xe cộ. Chúng tôi như đang từ cõi trời về với đời sống trần tục. Tôi đưa nàng đến gần cơ quan của nàng thì dừng lai. Nàng nhìn tôi ngân ngấn lệ. Nàng loay hoay gì đó như muốn nói. Cuối cùng nàng cũng cất lời:
- Thinhan.net ơi, chắc là rồi đây rất khó gặp anh thường xuyên. Bây giờ thì em nói thật với anh, mấy ngày nữa em sẽ bay sang Đức, em lấy chồng Tây mà. Cũng vì sự trớ trêu của hoàn cảnh...
- Trời ơi sao em giấu anh để bây giờ mới nói.
- Mọi việc an bài từ trước khi gặp anh kia mà. Trước khi em làm vợ Tây em muốn dành cho anh tất cả, em đã được yêu anh, em muốn chính anh dẫn em từ cô thiếu nữ thành người đàn bà. Hy vọng khi nào em về thăm quê chắc anh sẽ không quên em…
Tôi gần như sắp đổ ập xuống. Vừa được nàng cho một tình yêu ngọt ngào bây giờ lại vĩnh viễn mất nàng ư ? Đến bây giờ tôi mới hiểu vì sao nàng rủ tôi đi chơi xa…nàng vứt hai con di động xuống hồ...
Nàng nắm lấy tay tôi:
- Thôi anh, hãy cứng rắn lên. Trời còn cho gặp nhau mà…Em sang bên ấy ổn định thì sẽ online hàng ngày để gặp nhau...Em hơi ích kỷ, em không muốn cái điện thoại của anh rồi lại nhắn tin cho một cô gái nào. Em vất cả hai xuống hồ để nó luôn có đôi...
Nói rồi nàng biến đi lẫn vào dòng người tất tả của phố phường. Tôi muốn vùng chạy lên để kéo nàng trở lại nhưng không hiểu sao tôi đứng sững như trời trồng. Tôi biết tôi đã mất nàng. Tôi không ngờ mối tình ngọt ngào nhất đời lại thoáng qua nhanh thế…
@
Những ngày tháng sau đấy tôi lẻ loi, trưa trưa vãn ra quán cơm bụi và nhớ lại những ngày tôi có nàng. Chẳng ai còn nhắn tin cho thinhan.net nữa. Và tôi cũng không nhắn được cho combui.com nữa. Ngày nào tôi cũng vào mạng để mong nhận được một mẩu thư qua yahoo nhưng vẫn chẳng thấy bóng dáng của nàng...
Combui.com ơi bao giờ em trở lại ???
Đại Lải, 18-6-2007