Trang chủ » Tin văn và...

Làm nhà văn cũng có lúc sướng !

Nguyễn Khoa Đăng
Thứ tư ngày 4 tháng 2 năm 2015 4:03 PM


 Hôm vừa rồi, có một người đàn ông xưng tên là Thiết từ Quảng Ninh vào thăm con gái làm việc ở Sài Gòn, qua điện thoại, hỏi thăm đường đến nhà tôi, nói chỉ với một mục đích là mua giúp người nhà cuốn  “Nước mắt một thời” (nxb Hội Nhà văn, 2009) mà tôi là tác giả, vì người cần không mua ở đâu được. Cả giờ sau người đàn ông này mới đến được nhà tôi. Mồ hôi mồ kê nhễ nhại. Sách này thực ra tôi không còn nhiều nhưng thấy người ta cần chả lẽ không bớt ra được một vài quyển để tặng lại người khách đến nhà.
Tôi rất cảm động về cử chỉ này. Vì sách ra từ tháng 9 năm 2009, đến nay cũng đã hơn 5 năm rồi, vậy mà vẫn có người còn tìm đọc, hỏi còn sung sướng nào hơn.
Ngày sách mới ra lò, số người tìm đến cuốn sách này cũng không phải ít. Tôi không nhớ hết. Chỉ nhớ có người mua về đặt lên bàn thờ thắp nhang lầm bầm khấn vái rồi mời tác giả đến chia sẻ coi như một sinh hoạt tâm linh (trường hợp cụ Phạm Đế, 78 tuổi, ở đường Lũy Bán Bích, quận Bình Tân (TP HCM). Có người bỏ thời gian cả năm trời dịch sách ra tiếng Pháp như ông Nguyễn Quốc Mại, một sĩ quan quân đội về hưu ở quận Tân Bình, cũng ở tp Hồ Chí Minh.
Lại có người, đêm đã khuya, sau khi gọi điện thoại báo cho tôi biết, tôi ra mở cổng thí thấy một người đàn ông (năm đó khoảng 50 tuổi) từ trên taxi bước xuống cùng một phụ nữ xinh như mộng, chắc là thư ký văn phòng. Do khách báo trước nên tôi không ngỡ ngàng khi anh hỏi mua cuốn Nước Mắt Một Thời. Nhưng tôi lại ngỡ ngàng khi anh rút từ trong ví ra 4 tờ giấy 500 ngàn để trả tôi. Tôi nói với anh cuốn này chỉ có giá 50 ngàn thôi, sao anh trả tôi tới 2 triệu, nhiều thế. Anh cười bảo: “Chú đừng băn khoăn!  Thế này còn là rẻ của chú đấy!”. Tôi đành phải nhận. Để các bạn kiểm chứng, tôi xin cung cấp người mua sách là anh Phạm Dân, giam đốc một công ty xây dựng, quê ở xã Việt Hùng, huyện Vũ Thư, tỉnh Thái Bình . Chuyện nọ gợi chuyện kia. Nhân đây tôi cũng muốn nói đến một trường hợp mà hiện tôi chưa biết giải quyết ra sao. Đó là trường hợp cụ Nguyễn Phương, gần 80 tuổi ở huyện Hoài Đức (Hà Nội). Một đêm, qua điện thoại cụ tâm sự với tôi rằng cách đây mấy năm cụ đọc Nước Mắt Một Thời qua bản in do anh con trai đao trên mạng xuống. Bản in ấy cụ vẫn gối ở đầu giường nhưng bây giờ cụ muốn mà không thể nào đọc lại được vì mắt cụ ngày càng kém càng mờ. Cụ hỏi tôi hiện cuốn này đã ai có đọc ghi âm vào băng đĩa chưa, nếu có mua giúp cụ một đĩa.  Tôi trả lời rằng chưa và hứa sẽ tìm cách tạo thành một sản phẩm  như thế để biếu cụ. Tôi hứa thế nhưng đến nay vẫn chưa thực hiện được. Tôi lo quá. Cụ Phương nay đã già rồi. Không biết tôi có làm được điều minh đã hứa không?
Vậy đó, các bạn ạ! Sách của tôi chắc không bao giờ được giải thưởng. Nhưng tôi nghĩ “giải thưởng” mà nhân dân trao cho lâu nay thế này đối với tôi là quá lớn rồi, là cũng đủ hạnh phúc suốt đời cho một người cầm bút như tôi, phải không các bạn?
  Tp Hồ Chí Minh 2.2.2015