“Nghề vinh quang là nghề nhà giáo”
Dạy trẻ lớn khôn dạy đạo làm người
Nào có ai không học trở thành tài
Gánh vác giang san dựng ngày mai cho đất nước
Từ hôm nay ngẫm về ngàn năm trước
Đạo đức luân thường sao không được như xưa?:
Gương đại thần Siêu- Mạnh đứng thưa
Trước thầy An sống nơi thôn dã
Chuyện nay thật nghe mà như lạ
Bao kẻ nên ngượi từ những mái trường quê
Chức trọng quyền cao quên lối đi về.
Quên cả quê hương – quên thầy cụ giáo cũ!
Họ coi tiền hơn câu "nhất tự"
Thầy xin hưu cần "chữ"- chữ là tiền!
Chữ bán cho thầy - ai dậy cách đảo điên?
Thầy chấp nhận –- rong lòng đầy trống vắng
Chẳng thiếu một xu - yên lặng ra về
Được giấy hồi hưu trở lại xóm quê
Ânn hận đời mình sao làm nghề nhà giáo
Dạy bọn vô luân thành quân vô đạo!
Day dứt trong lòng đến khó phôi pha
Thế sự nhân tình sao cay đắng xút xa!
Mấy năm sau trước cổng bọn trẻ qua
Hộ cô giáo nhà bên gánh bèo đi chợ bán
Thầy giáo già mắt như ngời sáng
Chẳng khác chi ta với bè bạn thủa thiếu thời.
ít lâu sau thỉ thoảng lại có người
Học trò cũ đến thăm thầy nhớ nơi "tầm sư học đạo"
Vẫn giữ cội nguồn :lễ giỏo thuần phong
Chẳng bạc chẳng vàng cho buổi viếng thăm
Làm bớt nỗi đau âm thầm của nghề nhà giao
Thầy ước ao câu "tôn sư trọng đạo"
Như thủa xa xưa giữ câu lễ giáo -để làm người
Thì mai đây nơi chín suối vẫn cười:
Nếu được tái sinh thầy lại làm nghề nhà giáo..
Nguyễn văn Diệp