Trang chủ » Khúc kha khúc khích

“LÓI NGỌNG” ĐỌC THƠ…NGUYỄN BÍNH

Dưa Lê
Thứ năm ngày 17 tháng 11 năm 2011 8:41 PM
 
   Một cô giáo cấp 2 dạy văn bị “bệnh lói ngọng” khi lên lớp giảng về Thơ Nguyễn Bính
đã thản nhiên đọc bài thơ “Cô hàng xóm” của Nguyễn Bính cho học trò của mình. Tình cờ DL đã ghi âm được toàn văn bài thơ cô giáo đã đọc. Xin “mở băng” tặng bạn đọc TN.c nghe cho zui thư giãn mấy ngày nghỉ cuối tuần…
Cô Hàng Xóm
  Nguyễn Bính

Nhà làng ở cạnh nhà tôi
Cách nhau cái dậu mùng tơi xanh rờn
Hai người sống giữa cô đơn
Làng như cũng có lỗi buồn giống tôi
Giá đừng có dậu mùng tơi
Thế lào tôi cũng sang chơi thăm làng
Tôi chiêm bao rất nhẹ nhàng..
Có con bướm trắng thường sang bên lày
Bướm ơi! Bướm hãy vào đây!
Cho tôi hỏi nhỏ câu lày chút thôi ...
Chả bao giờ thấy làng cười,
Làng hong tơ ướt ra ngoài mái hiên
Mắt làng đăm đắm trông nên…
Con bươm bướm trắng về bên ấy rồi!
Bỗng dưng tôi thấy bồi hồi,
Tôi buồn tự hỏi : Hay tôi yêu lảng
- Không, từ ân ái nỡ nàng
Tình tôi than nạnh, tro tàn màm sao ?
Tơ hong làng chả cất vào
Con bươm bướm trắng hôm lào cũng sạng
Mấy hôm lay chẳng thấy làng
Giá tôi cũng có tơ vàng mà hong
Cái gì như thể nhớ mong
Nhớ lảng Không! Quyết nà không nhớ làng!
Vâng, từ ân ái nỡ nàng
Nòng tôi riêng nhớ bạn vàng ngày xưa .
Tầm tầm trời cứ đổ mưa
Hết hôm lay lữa nà vừa bốn hôm
Cô đơn buồn nại thêm buồn
Tạnh mưa bươm bướm biết còn sang chơi ?
Hôm lay mưa đã tạnh rồi!
Tơ không hong lữa, bướm nười không sang
Bên hiên vẫn vắng bóng làng
Rưng rưng.. tôi gục xuống bàn rưng rưng..
Nhớ con bướm trắng nạ nùng!
Nhớ tơ vàng lữa, nhưng không nhớ làng
Hỡi ơi! Bướm trắng, tơ vàng!
Mau về mà chịu tang làng đi thôi!
Đêm qua làng đã chết rồi
Nghẹn ngào tôi khóc.. quả tôi yêu làng
Hồn trinh còn ở trần gian
Nhập vào bướm trắng mà sang bên lày.
 
.
17-11-2011  
DL (ghi âm)