Họ và tên : TRẦN NHƯƠNG
tuổi Con Rắn (1941)
Các bút danh: Trường Nhân, Lâm Thao
Quê xã Thạch Sơn, huyện Lâm Thao, tỉnh Phú Thọ
Hiện đang định cư tại Hà Nội
Công tác tại Hội Nhà văn Việt Nam
Địa chỉ: 9, Nguyễn Đình Chiểu Hà Nội
ĐTCQ: (04) 9434745
Email :
truongnhan_hnv@yahoo.com
Địa chỉ email này đang được bảo vệ khỏi chương trình thư rác, bạn cần bật Javascript để xem nó
truongnhan_hnv@yahoo.com
Địa chỉ email này đang được bảo vệ khỏi chương trình thư rác, bạn cần bật Javascript để xem nó
website : www.trannhuong.com
* Hội viên Hội Nhà văn Việt Nam
* Hội viên Hội VHNT các DTTS Việt Nam
* Hội viên Hội Nhà văn Hà Nội
* Hội viên Hội Mỹ thuật Hà Nội
Vài nét về quá trình công tác, học tập, sáng tác
* Năm 1962-1965 giáo viên tại Hà Nội
* 1965 nhập ngũ vào ngành Vận tải quân sự
* 1979 học trường Đại học viết văn Nguyễn Du
* Năm 1983 biên tập viên sách văn nghệ Nhà xuất bản Quân đội nhân dân
* Năm 1987 là Trưởng phòng Văn nghệ Nhà xuất bản Quân đội nhân dân
* Năm 1993 chuyển ngành sang công tác tại Hội Nhà văn Việt Nam phụ trách Phó giám đốc thường trực Quỹ Văn hoc đến năm 2002. Từ 2002 là phó ban thường trực Ban quản lý dự án Bảo tàng văn học Việt Nam đến nay.
Giá như
Yêu em tóc đã bạc rồi
Trái tim không biết nói lời mộng mơ
Giá như gặp tự ngày xưa
Anh không vướng víu giàn dưa vườn cà
Giá như chưa có người ta
Tầm xuân lúc nụ khi hoa sợ gì
Giá như ở tuổi đương thì
Hồ Tây tát cạn, Ba Vì xô nghiêng.
Giá như anh có máu điên
Xây hồ bán nguyệt, sắm thuyền dong chơi
Giá như chẳng có ông trời
Đưa em du lịch nước người cho sang
Giá như lắm của nhiều vàng
Ta thuê thợ đúc tượng nàng khắp nơi
Giá như có kiếp luân hồi
Kiếp sau anh chỉ đợi người hôm nay
Giá như là nói cho hay
Biết rằng trời rộng mây bay lắm đường.
(Đại Lải, 18.8.2001)
Thu
Thế là đã mất em rồi
Thơ anh chẳng gói được trời xanh cao
Sông đầy chốc đã gày hao
Tháng ngày bỗng cũng xanh xao tháng ngày
Se lòng chút gió heo may
Cúc vàng gọi với chân mây khản lời
Anh đi về một phương trời
Một phương trời - có một người không em...
(2002)
Một
Một cốc bia, một buổi chiều
Một mình anh với một điều vẩn vơ
Một chiều mây trắng phơ phơ
Một thương, một nhớ, một chờ, một mong
Một người ở phía bên sông
Một bờ đang lở đò không cập bờ
Một gì như thể tương tư
Một mai người ấy hình như cũng buồn
Một lời nói dại nói khôn
Một mây một gió bồn chồn bấy nay
Một lòng chỉ một anh đây
Một em ở một chân mây góc trời…
Một này sao chẳng thành đôi
Một đời đau đáu một người một xa…
Vu vơ
Yêu em em chẳng biết cho
Em như ngọn gió vu vơ giữa đồng
Biết rằng em đã có chồng
Yêu em anh giống dòng sông hai bờ
Như văn xuoi sánh bên thơ
Như đầu đa hệ tha hồ chọn băng
Như đang lệch hoá ra bằng
Như chàng dấm ớt gặp măng tre vầu
Tội gì mà chẳng yêu nhau
Trời trưa mấy nỗi chuyển mau sang chiều
Thề rằng anh chẳng nói điêu
Không tin anh cứ thử liều rồi xem
Cuối Thu
Gió đông bắc mới chớm về
Trời mang mang nhớ, đất se se buồn
Hồ nao nao sóng cô đơn
Núi ngơ ngơ núi thả hồn vào mây
Hoa nhạt nhạt ẩn trong cây
Nắng hao hao tưởng giữa ngày trăng lên…
Trước nhà thờ Trinh nữ
Nhà thờ Trinh nữ kiêu sa
Vòm cong đôi ngọn một toà thiên nhiên
Chuông chùa vắt nửa sang đêm
Bạch dương ngơ ngẩn để quên nắng vàng
Cuồng say nhịp trông Di gan
Và anh như cốc rượu tràn…
Và em…
(Matxcova 1994)