Sắp đến Tết rồi, thời tiết giá lạnh, gió rét căm căm cuốn những bông hoa tuyết tung bay từng đợt, bà già vẫn bày biện đồ nghề đánh giày tại đây. Bên cạnh bà già phải để thêm một cái lò than nho nhỏ, song việc làm ăn vẫn lạnh lẽo, cơ hồ không có một ai đến đánh giày, bà già thỉnh thoảng lên đưa tay lên sưởi ấm trên chiếc lò lửa nhỏ.
Một người đàn ông lững thững bước đến.
Người đàn ông đi đến trước bộ đồ nghề đánh giày của bà già, thì ngồi xuống.
Quá nửa ngày trời, đây mới là việc làm đầu tiên của bà già trong ngày hôm nay.
Bà già nheo mắt hì hì cười, nói: “Sắp đến Tết rồi, thời tiết cũng rét lạ, người khác đều tăng giá rồi, đều lấy hai đồng, ba đồng cả rồi, còn tôi vẫn chỉ thu một đồng thôi!”
Người đàn ông nghe nói vậy, nét mặt vẫn tỉnh bơ, mặt người đàn ông còn lạnh giá hơn cái giá rét của mùa đông!
Bà già không nói lại gìnữa.
Bà già cầm chai nước phun nhẹ lên giày da của người đàn ông, lau khô nước, rồi thoa xi đánh giày lên, dùng bàn chải sạch, phủ sáp lên, dùng vải nhung ráng sức đánh cho thật bóng…
Chẳng mấy chốc, giày da được đánh bóng nhoáng.
Bà già nói với người đàn ông: “Chỉ thu một đồng thôi!”
Người đàn ông vứt bỏ đầu mẩu thuốc trên môi, thò tay vào trong túi áo…
“Chỉ thu một đồng thôi!”- Bà già nói lại.
Bàn tay của người đàn ông rút ra khỏi túi áo, người đàn ông lấy ra một bao thuốc lá, người đàn ông lấy một điếu từ trong bao thuốc ra, cắm vào miệng, rồi lấy bật lửa ra, đánh “sẹt” một tiếng…
Sau đấy, người đàn ông đứng dậy, đi đến chỗ một mẹt hàng nhỏ không xa lắm.
Bà già nhìn theo bóng người đàn ông mặc trang phục quản lý thị trường màu đen sạm đi mỗi lúc một xa, bà già xì mũi một cái, nhìn theo cái bóng đen ấy, quăng ra một câu: “Mẹ nó, đen thật!”