TNc:TNc: Truyện vui này tôi viết dịp Ngày Thơ 15, năm nay lần 17 rồi và đã có 3168 người đọc. Xin đưa lại cho vui nhân Nguyên Tiêu Kỷ Hợi
Truyện vui
Chương Một
Mười lăm năm nay Ngọc Hoàng thượng đế rất kinh hãi vào ngày Rằm tháng Giêng. Ngài kinh hãi vì cứ ngày ấy trên cung điện, trên vườn thượng uyển đỏ ối những tờ phướn thơ từ sân Văn Miếu nước Việt tung lên. Một phần Ngài ngại ô nhiễm môi trường thượng đế nhưng cái lo nhất của Ngài là bọn tiên nữ hơ hớ nó vớ được thơ rồi gây nghiện sao nhãng việc cầm ca, nâng khăn sửa túi và cả việc giao hoan với Ngài. Kiểu này chả mấy thiên đình biến thành CLB thơ thì chết cha- Ngọc Hoàng nghĩ vậy mà hồn xiêu phách lạc. Không nhẽ chốn thiên đình lại phải treo tòng teng cái biển : “XIN BỎ KHÍ GIỚI VÀ THƠ BÊN NGOÀI”
Ngọc Hoàng đi đi lại lại nghĩ kế. Ngài gọi ngay Thiên Lôi đến:
- - Bớ Thiên Lôi, chỉ lát nữa thôi mấy thằng Việt Nam nó thả thơ tối tăm mặt mũi lên thiên đình đó. Ta lệnh cho nhà ngươi làm bão cuốn lô thơ này sang thằng Tàu. Đất nước Trung Hoa là đất của thơ ca với những tên tuổi Bạch Cư Dị, Lý Bạch, Đỗ Phủ… lẫy lừng, chắc họ khoái khẩu món này…
- - Tuân lệnh – Thiên Lôi xá mấy xá lui ra.
Quan hành khiển Trung Hoa vẫn ẩn núp đâu đó nghe được kêu thất thanh, chạy vào:
- Muôn tâu Ngọc Hoàng, xin Ngài đừng thổi thơ Việt sang nước chúng tôi, dân chúng tôi chưa đọc thơ Việt bao giờ mà chỉ quen với Hoàng Hạc lâu, Ô thê khúc, Bắc phong hành…
Ngọc Hoàng ngơ nhác hỏi:
- Thật thế sao ?
- Dạ muôn tâu, đúng như thế đó ạ. - quan hành khiển Trung Hoa cúi gập tấm lưng thưa - Thần xin nói thật nếu Ngọc Hoàng cố tỉnh xua thơ sang nước tôi rồi lãnh đạo nó nổi cáu lại “dạy cho một bài học” thì ai tai ai tai.!
Ngọc Hoàng cáu:
- Ngươi lui, để ta xua sang Huê Kỳ. Lão Trump vừa mới lên lại chuyên kinh doanh chắc nó khoái thơ ca. Ha ha có khi lão Trump lại tưởng quà của người ngoài hành tinh chúc mừng tân tổng thống ! Ngọc Hoàng vén mây nhìn xuống hạ giới thấy các thiếu nữ mơn mởn đang cầm trên tay phướn thơ lẩm bẩm: Mấy thằng nhà văn khôn đếch chịu được, mấy cô non mỡn ra đếch thả lên Trời... lại thả thơ…
Chương Hai
Tổng thông Donal Trump dậy sớm ra ban công tại khách sạn 5 sao của mình. Ông ta thấy tờ phướn màu đỏ chữ vàng lạ quá, ông cầm xoay ngược lại xoay xuôi mà cóc hiểu chữ gì. Ông alo sang Bộ Ngoại giao nói cử ngay chuyên viên đến đây. Chuyên viên thông làu hàng chục ngoại ngữ cầm tờ phướn, thưa:
- Thưa Tổng thống đây là chữ Việt Nam.
- Họ viết gì đó ?
- Có một câu không biết là thơ hay là gì ạ.
- Dich ngay cho ta nghe.
- Câu đó viết thế này:” Người Tày mình tự đục đá kê cao quê hương”
Trump nhăn mặt chả hiểu cái quái gì, mấy ông Việt Nam tí hon kì quặc chết đi được. Tay phiên dịch giải thích chắc là câu thơ ca ngợi dân tộc Tày này có nền văn minh đục đá.
Bỗng Donal Trump phá lên cười:
- Sory, hiểu rồi mấy ông Việt Nam ở thời kì đồ đá ! To Know ! Ô ngày xưa ngài Giôn xơn nói "Đưa Việt Nam về thời kì đồ đá"
Sau đó ông Trump gọi ngay Văn phòng Nhà trắng đến giao cái phướn và dặn gửi trả cho đại diện Việt Nam tại Washington DC.
Ông Trump alo cho FBI cơ quan điều tra liên bang trách cứ rằng mấy cha ăn hại để thơ Việt Nam di tản sang Mỹ như chỗ không người. You are pig !
Chương Ba
Đại sứ quán Việt Nam tại Washington DC nhận được gói bưu phẩm từ Nhà Trắng mừng hú lên. Ôi, ông Trump lịch sự thật chắc tặng quà nhân dịp nhậm chức. Vội vàng mở ta thì toát mồ hôi chỉ thấy một câu không biết là thơ hay là gì. Mấy cuộc họp thâu đêm suốt sáng bàn mãi không hiểu ý tứ của ông Trump ra sao. Sao họ lại gửi câu “ Người Tày tự đục đá kê cao quê hương mình”, hay nó xỏ lá bảo mình hãy tự lực đục đá mà nuôi nhau.. Có khi Trump xì đểu cũng nên, cái lão này khùng hết cỡ…Mãi rồi mọi người mới biết đây là câu thơ thả lên trời ngày Nguyên Tiêu. Thôi thì gửi về cho mấy ông văn nhân là yên chuyện.
Chương Bốn
Hội Nhà văn nhận được bưu kiện từ Mỹ gửi về vui sướng tưng bừng. Các bạn Mỹ chắc có quà chúc mừng nhân Ngày Thơ Việt Nam. Bèn xúm nhau khui ra. Ngã ngửa chỉ thấy cái phướn hôm ở sân Văn Miếu thả lên. Thắp mấy nén nhang lên lầm nhầm khấn vái sự linh diệu của thơ ca, đi gần quanh trái đất nay lại về đây. Câu thơ mang hồn cốt bốn phương rồi lại trở về đúng nơi nó sinh ra. Tuyệt vời…! Đúng là hòa nhập mà không hòa tan…!
Hôm sau bầu doàn thê tử mang gói thơ từ Mỹ gửi về ra Văn Miếu dâng lên ban thờ Thày Chu Văn An. Thắp tuần nhang khấn vái. Bỗng thày Chu Văn An hiển linh xẵng giọng:
- Bớ các người thơ với chả phú, mang đi nhanh kẻo ta không giữ được bình tĩnh viết thêm cái “Trảm sớ nhà thơ” thì rách chuyện….!
Kinh hãi quá, suýt nữa thì...ra quần !
Hú hồn, hú hồn các thi bá, thi huynh, thi hữu ơi…!