Trang chủ » Tin văn và...

Nhà thơ Phạm Ngọc Cảnh về trời

Theo quechoa
Thứ ba ngày 21 tháng 10 năm 2014 5:57 PM


Nhà thơ Phạm Ngọc Cảnh đã về trời vào lúc 6.45 sáng nay 21/10 tại nhà riêng. Tại 44/17A Đường Ngô Gia Tự  P Đức Giang  KHU nhà máy gỗ Cầu Đuống, hưởng thọ 80 tuổi.
Phạm Ngọc Cảnh là một trong các biên tập viên của Tạp chí Văn Nghệ quân đội thời kỳ Kháng chiến chống Mỹ (1957-1975), bao gồm một đội ngũ hùng hậu đầy tài năng và nhiệt huyết ( Văn Phác, Thanh Tịnh, Vũ Cao, Ngô Thảo, Từ Bích Hoàng, Vương Trí Nhàn, Nguyễn Thi, Nguyễn Khải, Nguyễn Minh Châu, Thu Bồn, Nguyễn Trọng Oánh....) đã tạo ra một tạp chí văn nghệ  cho đến nay vẫn là niềm ngưỡng mộ và mơ ước của nhiều thế hệ văn chương Việt.
 

Nhà thơ Phạm Ngọc Cảnh sinh năm 1934 tại Hà Tĩnh. Khi toàn quốc kháng chiến, ông rời gia đình tình nguyện đứng trong hàng ngũ Vệ quốc quân, làm liên lạc rồi tham gia vào Đội Tuyên truyền văn nghệ của Trung đoàn 103 Hà Tĩnh và liên tục khoác áo lính cho đến lúc nghỉ hưu.

Trước khi được biết đến với tư cách một nhà thơ, Phạm Ngọc Cảnh là văn công Đoàn Văn công Quân khu Trị - Thiên trong chiến dịch Mậu Thân 1968. Nhớ về những ngày tháng làm văn công, nhà thơ Phạm Ngọc Cảnh tâm sự rằng ông vẫn còn lưu giữ những ký ức hồi ông đóng vai Trung úy Phương trong vở kịch "Nổi gió" của tác giả Đào Hồng Cẩm. Có những đêm, trong ánh đèn sân khấu, ông như được sống một cuộc đời khác, khóc cười cùng nhân vật, hào sảng cùng nhân vật. Trung úy Phương là một nhân vật đặc biệt, người diễn phải sống nhiều tâm trạng, nhiều diễn biến tâm lý vì anh là người bên kia giới tuyến. Phạm Ngọc Cảnh vào vai đạt đến nỗi, thời ấy, có nhiều người gặp ông ngoài đời vẫn gọi ông là "Trung úy Phương".

Trần Nhương và bạn đọc trannhuong.com xin chia buồn cùng gia đình. Cầu mong anh linh Anh Phạm Ngọc Cảnh về Trời thanh thản


Lý ngựa ô ở hai vùng đất.

Bài thơ hay nhất của Phạm Ngọc Cảnh với bút danh Vũ Ngàn Chi

Anh lớn lên vó ngựa cuốn về đâu
gặp câu hát bền lòng giong ruổi mãi
đường đánh giặc trẩy xuôi về bến bãi
Lý ngựa ô em hát đợi bên cầu

Hoá vô tận bao điều mơ tưởng ấy
bao câu hát ông cha mình gởi lại
sao em thương câu lý ngựa ô này
sao anh nghe đến lần nào cũng vậy
sao chỉ thấy riêng mình em đứng đấy
chỉ riêng mình em hát với anh đây.

Làng anh ở ven sông
sắp vào tháng tư
mắt tình tứ rủ nhau về hội Gióng
mùi hương xông nụ cười lên nhẹ bổng
ai chẳng ngở mình đang đi trong mây
ai chẳng tin mình đang rong ngựa sắt
cả một vùng sông ai chẳng hát
sao không nghe câu lý ngựa ô này.

Thế mà bên em móng ngựa gõ mê say
qua phá rộng duềnh doàng lên dợn sóng
qua truông rậm
đến bây giờ anh buộc võng
gặp mối dây buộc ngựa gỗc lim già
suốt miền Trung sông suối dày tơ nhện
suốt miền Trung núi choài ra biển
nên gập gềnh câu lý ngạ ô qua.

Anh đa tình nên cứ muốn lần theo
xấu hổ gì đâu mà anh giấu giếm
đêm đánh giặc mịt mù cao điểm
vạch lá rừng nhìn xuống quê em
mặt đất ra sao mà thúc vào điệu lý
khuôn mặt ra sao mà suốt thời chống Mỹ
lý ngựa ô hát đến mê người
mỗi bước mỗi bồn chồn về đó em ơi.

Hay vì làng anh ở ven sông
những năm gần đây tháng tư vào hội Gióng
đã hát quen lý ngựa ô rồi
khen câu miền Trung qua truông dài phá rộng
móng gõ mặt thời gian gõ trống
khen câu miền Nam như giục như mời
ngựa tung bờm bay qua biển lúa
ngựa ghìm cương nơi sông xoè chín cửa
tiếng hí chào xa khơi...
hay em biết quê anh ngoài đó
câu hát bắc cầu qua một thời quan họ
câu hát xui nhau nên vợ nên chồng
lý ngựa ô này hát theo đường đánh giặc
có điều gì như thể ẩn vào trong?

Em muốn về hội Gióng với anh không
để anh khoe với họ hàng câu lý ấy
em muốn làm dâu thì em ở lại
lý ngựa ô xin cưới sắp về rồi
đồng đội của anh đã trọn mùa thắng giặc
cũng sắp về chia vui.

2/1976
Nguồn: Tuyển tập thơ "Tình bạn tình yêu" xuất bản 1987