Chỉ những người đã học ở nước ngoài mới dám nói: Ở nước ngoài họ được  sống thực với mình, dám nói điều mình nghĩ. Trong khi về nước, lại phải  giấu giếm ý nghĩ của mình, hoặc phải lựa chiều nói dối, không thực lòng.  Đâm ra họ sợ.
   Để giải đáp thắc mắc độc giả về việc trong số 13 quán quân Olympia  hiện chỉ có duy nhất 1 người lựa chọn quay trở về Việt Nam, PV Infonet  đã có cuộc trao đổi với nhà báo Nguyễn Như Mai về vấn đề này.
   Là cố vấn lâu năm của chương trình "Đường lên đỉnh  Olympia", ông có thể cho biết quan điểm của mình trước thực trạng là có  đến 12/13 quán quân Olympia ở các năm quyết định làm việc hoặc mong muốn  ở lại làm việc tại nước ngoài sau thời gian du học?
   Sau kì chung kết "Đường lên đỉnh Olympia" lần thứ 14, có những nguồn  thông tin cho biết 12/ 13 nhà vô địch đã quyết định ở lại. Số liệu ấy  không rõ có chính xác hay không chưa kiểm định, vì ít nhất phải học xong  đại học mới có thể có điều kiện xin ở lại định cư tại Úc hay không. 
   Nhưng theo tôi, thực ra không chỉ những “nhà leo núi Olympia” mới như  vậy, nhiều bạn khác có tài năng sau khi đi du học cũng thế thôi. Tôi là  cố vấn "môn" Hiểu biết chung của chương trình này trong suốt 14 năm.  Cũng có dịp gặp gỡ, quen biết nhiều người được cử đi học thạc sĩ, tiến  sĩ nên cũng rất quan tâm đến vấn đề này. Và tôi biết chắc một điều rằng  hầu hết họ đều muốn ở lại nếu thực hiện được.
   Được biết, tính đến thời điểm hiện tại, chỉ có bạn Lương  Phương Thảo-quán quân mùa thứ 3, là nhà vô địch duy nhất của chương  trình đang sinh sống và làm việc tại Việt Nam. Vậy số còn lại, họ có  chia sẻ với ông nguyên nhân vì sao sau thời gian du học, đều muốn ở lại  nước ngoài, cụ thể ở đây là Úc?
   Theo họ, có mấy lý do sau: Ở Úc hay bất cứ nước tiên tiến nào (như  Canada, Thụy Điển, Na Uy hay Mỹ) đều có một cuộc sống ổn định, đầy đủ  hơn. Đấy là điều mong ước của tất cả mọi người lao động. Không nói những  người có học thức mà thậm chí những người đi làm công, có tay nghề cũng  đều xin ở lại nếu đủ tiêu chuẩn. 
   Nhưng đối với những người có tri thức, được đào tạo bài bản ở nước  ngoài, thì họ  muốn ở lại không chỉ vì đời sống vật chất. Họ còn có một  thực tế phải đối măt khi về nước, đó là phải chạy chọt xin việc, phải va  đập vào những thủ tục phức tạp, phải lo lót "đầu tiên"- tiền đâu. Mà  nhiều khi vẫn thất nghiệp. 
   Xin được việc làm rồi, họ lại không thể phát huy được sở học. Bởi làm  giảng dạy, làm khoa học thì thiếu thiết bị, thiếu môi trường khoa học,  lại bị chèn ép, kèn cựa, “cá mè một lứa”... 
   Làm trong cơ quan thì bị các thủ trưởng thiếu tri thức sử dụng vào  những việc chẳng cần đến những điều đã học. Rồi sống mòn với nếp sống  sáng cắp cặp đi, tối cắp về... Họ e ngại tất cả những mơ ước, hoài bão  đều dần bị thui chột.
   Đấy là chưa kể về nước, lương lậu có thể không tương xứng với cống hiến, thậm chí không nuôi được mình và gia đình....
   Ngoài ra, họ còn chịu những áp lực nào khác về tư tưởng nữa không, thưa ông? 
   Thêm một điều nữa, chỉ những người đã học ở nước ngoài mới dám nói: Ở  nước ngoài họ được sống thực với mình, dám nói điều mình nghĩ. Trong  khi về nước, lại phải giấu giếm ý nghĩ của mình, hoặc phải lựa chiều nói  dối, không thực lòng. Đâm ra họ sợ.
    
  Vậy thử hỏi, nếu bạn là người như họ, là người trong cuộc, thì bạn  quyết định như thế nào? Xin đừng nên trách họ là được hưởng ưu ái nọ kia  mà không yêu nước, là chỉ muốn hưởng thụ... 
   Xin nói là, họ biết rất rõ, muốn sống ở nước ngoài cũng không dễ đâu,  phải lao động thực sự, phải có tài, chứ không thể dựa vào chạy chọt,  dựa dẫm được đâu. Chỉ trừ những con nhà đại gia, con quan tham có tiền  để ra nước ngoài sống cuộc sống hưởng thụ do tiền của dư thừa mà thôi.
   Có thể kể đến một số gương mặt như: Phan Mạnh Tân- quán  quân năm thứ 3 hiện đã đi làm ở công ty IBM, Melbourne, Australia. Hay  Huỳnh Anh Vũ-quán quân năm thứ 8 là một trong hai sinh viên hiếm hoi  được giữ lại trường trở thành giảng viên ngành kinh tế tại ĐH  Swinburne,… Vậy theo ông, thực trạng này có phải đang báo hiệu việc"chảy  máu chất xám" của nước ta hiện nay và thời gian tới?
   Nói là "chảy máu chất xám" thì to tát quá, nhưng đó thực sự là một xu  thế. Các nhà leo núi Olympia là những học sinh giỏi, nhưng cũng chưa  phải là những tài năng ghê gớm. Tuy nhiên họ có tiềm năng trở thành  người tài. Nước Úc không vô cớ mà cấp học bổng, ưu ái cho họ đến học  đâu. Họ sẽ hưởng lợi, hớt tay trên của ta khi những học sinh, sinh viên  đó ở lại làm việc cho họ.
   Tìm thông tin trên mạng, ta thấy rất nhiều người Việt đã thành danh ở  nước ngoài trong rất nhiều lĩnh vực từ khoa học, công nghệ đến kinh  doanh. Chứng tỏ nguồn gen của Việt Nam khá chất lượng, rất đáng tự hào  đấy chứ.
  Mà trên quy mô toàn cầu thì chuyện chảy máu chất xám cũng không có gì  lạ. Như nước Mỹ chiếm hầu hết giải Nobel, nhưng trong số đó rất nhiều  người vốn từ các nước khác đến nhập cư.
  Với tình trạng trì trệ của đất nước ta như hiện nay, chuyện còn có  rất nhiều người được cử đi học hay tự đi du học sẽ ở lại nước ngoài là  điều khó mà cưỡng lại.
   Nếu như thế, thì một số ý kiến cho rằng họ thiếu trách nhiệm với đất nước, liệu có hơi quá với họ, thưa ông?
   Rõ ràng không thể trách cứ các bạn thủ khoa Olympia hay những sinh  viên ra nước ngoài học mà không trở về. Đừng áp đặt cho là họ không yêu  nước, không thực hiện trách nhiệm với đất nước.
   Chưa nói đến các bạn đi du học, ngay cả các học sinh sinh viên tỉnh  lẻ, hay miền núi sau khi tốt nghiệp tại sao lại không về "phục vụ quê  hương" mà tìm mọi các trụ lại ở "đất thánh" thủ đô hay TP Hồ Chí Minh?  Trong khi đó, phải vận động trí thức lên xây dựng miền núi, vùng sâu  vùng xa.
   Vấn đề là chúng ta phải tự hỏi tại sao lại để xảy ra cớ sự như vậy.  Bấy lâu nay nước ta cứ đưa ra những chủ trương chính sách như thu hút  nhân tài. Thậm chí còn dùng những câu to tát như "trải thảm đỏ" đón nhân  tài, nhưng thực ra đó mới chỉ là những khẩu hiệu, chứ chưa có tính thực  tế.
   Bây giờ không thể chỉ dùng những lời kêu gọi chung chung như thế mà  có thể giữ chân người tài được. Còn làm như thế nào, đó là trách nhiệm  của những nhà lãnh đạo, nhà quản lý đất nước phải có tầm nhìn cao hơn.
   Xin cảm ơn ông rất nhiều!