Sáng nay tại hội trường Hội Nhà văn Việt Nam, BCH hội Nhà văn đã làm lễ tưởng nịêm 20 năm ngày mất nhà thơ Chế Lan Viên. Đông đảo các nhà văn, nhà thơ và một số học viên lớp bồi dưỡng khoá III của Trung tâm viết văn Nguyễn Du đã đến dự.
Nhà thơ Hữu Thỉnh đọc lời mở đầu, sau đó nhà thơ Vũ Quần Phương đọc bài viết về thơ Chế.
Có lẽ nhà thơ Chế Lan Viên cũng là một Thần đồng Thơ, bởi khi ông mới 17 tuổi đã ra mắt tập thơ Điêu tàn gây sửng sốt cho những người làm văn học và bạn đọc lúc bấy giờ.
Nhân 20 năm ngày Ông mất Trannhuong.com xin giới thiệu một số bài thơ của Ông:
Đất nước ta
Đất nước gì mà tuổi trong nôi đã phải nhảy lên mình ngựa
thép đi đánh giặc,
Đang cưỡi trâu chơi cờ lau cũng phải bỏ chơi mà đánh
giặc
Chiếc gối lông nga cũng có âm mưu của giặc trộn vào,
Yêu mà bị chém rơi đầu vị Mỵ Châu hóa giặc!
Cho đến cùng phải hóa Sơn Tinh, Thủy Tinh
Đánh giặc cùng nhau huy động núi non, lũ lụt vào vòng
chiến tình yêu
Mà cướp một cô Nàng.
Khi anh gần chạng vạng
Thì có người bình minh
Đừng lấy hoàng hôn anh ngăn cản
Ban mai của họ sinh thành.
Trời như ngọc, như hồn, như bể
Ba cái sâu xa xanh có một màu
Ôi, cái tội của muôn đời thi sĩ
Đem hồn đo cho trời bể thêm sâu.
Trang giấy, ngọn đèn và anh
Ba nhân vật một vở kịch hài nên rất bi thương
Cố nhiên khổ đau không phải ngọn đèn
Cả trang giấy nữa
Cả hai, chúng trông cậy vào anh đó
Anh có thể làm gì
Chứ ngọn đèn không phí lửa
Số phận trang giấy cao hơn chính nó
Không phải thiêu mình trên ngọn đèn kia,
Ngọn đèn mà bóng đêm giết chết dễ dàng
Chỉ hiu hiu gió
Vì chỉ còn anh thôi là cứu cho tất cả
Anh mà lắm lúc sóng bể, sao trời không hỗ trợ
Tất cả phải tự lấy mình ra che chở
Tự sâu thẳm đời mình, sâu thẳm, tận cùng sâu.
Từ sâu thẳm không tên
Vớt lên bình đựng lệ
Người xưa ném nỗi đau vào bể
Nhờ sóng triều vạn kỷ
Lấy vùi trong lãng quên.
Dẫu không chu kỳ
Như Tua Rua, sao Chổi
Chiếc bình tuột khỏi tay nhân loại
Lại về trở lại
Nằm kia
Cùng với hoa trúc đào đỏ chói
Và sóng chiều vào bãi
Ném thia lia.
Tôi từ xứ lắm bom
Giáp mặt nghìn lần cùng cái chết
Đứng trước chiếc bình con
Vẫn cứ bàng hoàng
Ồ! Ta đã nghe rao giảng về hư vô
Tro tàn, gió rét.
Ăn miếng buồn trong thơ
Uống nỗi đau ở triết,
Ờ, thế mà chả có gì mất hết
Chiếc bình kia vẫn còn
Vỏ ốc hóa vôi
Rễ cây bám bình hóa thạch
Nét hoa văn vẫn cười.
Dù hoa chỉ một ngày
Dù sóng kia vạn tuổi
Dù đời nhiều chuyện rủi
Mà rất nghèo cơ may
Chiếc bình xưa vẫn đó
Người này vứt để quên
Người kia cầm lại nhớ
Thời này dù vứt bỏ
Thì thời kia nhặt lên.
(trích Di cảo thơ)