Trang chủ » Truyện

TRÁI TIM ĐÀN ÔNG

Đàm Lan
Thứ tư ngày 14 tháng 4 năm 2010 3:22 PM
Truyện ngắn
 
         - Nhìn kìa , nhìn kìa …
         Những cánh tay hích vào nhau , những ngón tay nửa kín đáo nửa lộ liễu , những ánh mắt tò mò lẫn kinh ngạc . Hình như không có một ánh mắt nào bàng quan trước một cảnh tượng . Lẽ ra nó cũng không có gì mang tính sự kiện , cũng chỉ là một đôi trai gái bước vào một quán cà phê trầm trầm một ánh sắc , mang mang một cung tơ , dìu dìu một tâm cảm , nếu họ cũng cùng đi vào bằng hai cặp chân như bao đôi trai gái khác , nhưng đằng này cô gái lại đi bằng đôi chân của chàng trai . Vòng tay cô quấn quanh cổ chàng trai , tấm thân cô tựa êm trên đôi tay vững chắc của chàng trai . Đây đâu phải là phòng tân hôn cho chú rể bế cô dâu vào. Đây cũng không phải là một phòng bệnh nhân cho những người thân đỡ đần nhau . Cũng chẳng phải là một chốn riêng tư cho sự tỏ bày tình cảm thân mật . Đây là một quán cà phê một nơi dễ chịu cho những đôi tình nhân hẹn hò tâm sự , cho những khỏanh khắc nhẹ nhàng êm ả của những khối óc bộn bề những tập hồ sơ được xả giãn . Vậy mà sao lại xuất hiện một cảnh tượng khá gây sốc cho những người đang có mặt , kể cả những người không bao giờ để tâm đến chuyện người khác . Như một anh hề vụng , muốn tạo một họat cảnh nhưng lại không đạt được những tiếng cười .
         Chàng trai với vẻ mặt điềm nhiên , đảo mắt tìm một chỗ ngồi , một người phục vụ nhanh nhảu :
              _ Dạ mời anh vào bàn này ạ .
         Đó là một chiếc bàn khuất sau một cái cột , chàng trai mím môi , ánh mắt lia cái cái nhìn sắc vào mặt người phục vụ :
              _ Không còn một chỗ nào tốt hơn sao ?
         Cô gái vẻ mặt ngượng ngùng , nhỏ nhẹ :
              _ Ngồi đây cũng được mà anh .
         Người phục vụ nhận ngay ra vẻ bất bình của khách vội phân trần :
              _ Dạ , tôi tưởng …còn , còn chứ ạ . Mời anh…
         Một chiếc bàn khác ở một vị trí thóang đãng , dễ chịu đã làm dịu vẻ mặt của chàng trai . Chàng bế cô gái đi về phía cái bàn ấy , những ánh mắt đều di chuyển theo . Chàng trai đặt cô gái một cách nhẹ nhàng xuống chiếc ghế tựa , còn sửa đi sửa lại cho ngay ngắn . Kéo một cái ghế khác vào bên cạnh , chàng trai ngồi xuống , dịu dàng hỏi :
              _ Em uống gì nào ?
         Cô gái khẽ đáo mắt một vòng , cô nhận ra một không khí bất bình thường chung quanh , mặc dù có nhiều ánh mắt đã vội vã đổi hướng . Cô lí nhí :
              _ Dạ…gì cũng được ạ !
         Chàng trai vẻ không bằng lòng , đưa cuốn menuy đến trước mặt cô :       
              _ Em hãy gọi một thứ mà em thích đi .
         Ánh mắt chàng trai vừa rất tình cảm nhưng cũng rất cương quyết , chiếu vào cô như một thứ mệnh lệnh . khiến cô gái vội lật tìm một thức uống Chàng trai mỉm cười khi người phục vụ quay đi sau khi đã nhận đươc yêu cầu . Chàng bỗng đổi nét tươi vui :
              _ Em thấy nơi đây thế nào ? Dễ chịu chứ , em có thích không ?
         Cô gái rụt rè nhìn quanh , lại những ánh mắt vội vã đổi hướng , một thóang buồn trong đôi mắt cô gái , lẽ ra cô không nên đến đây , nhưng làm sao được khi cô không thể cưỡng lại một yêu cầu chính đáng , hết sức chính đáng của chàng trai “ Sao em lại không thể đến những nơi ấy được ? Em cứ thử đến đấy một lần xem sao ? Không có gì là bất tiện cả , ngại…em có ngại cả đời được không ? Đi , anh muốn nhìn thấy em giữa mọi người .” Vì vậy mà bây giờ cô ngồi đây , giữa bao ánh mặt lạ lẫm , trái tim nhạy cảm của cô như đọc rõ từng lời trong những ánh mắt ấy .
         Bàn tay cô ấm lên , cô quay lại , chàng trai đang một tay nắm lấy tay cô , tay kia lầy một bông hoa hồng trong chiếc bình thủy tinh giữa bàn đưa đến trước mặt cô nói :
              _ Bông hoa của anh . Anh muốn thấy em cười tươi như đóa hồng đang nở này .
         Sức sống và sự ấm áp trong âm sắc lẫn ánh mắt của chàng trai như lan tỏa vào khắp người cô . Cô chợt mỉm cười thật tươi , đón lấy bồng hồng và ghé làn môi xinh lên đó . Chàng trai cũng tỏa một nụ cười vui sướng . Thức uống đã đuợc mang ra , chàng trai khuấy nhẹ ly nước của cô gái rồi âu yếm kề cái ly vào môi cô , cô gái thẹn thùng tỏ một cử chỉ từ chối , nhưng lại một lần nữa , cô không từ chối nổi một thứ mệnh lệnh trong ánh mắt chàng trai . Má cô ửng hồng khi nhấp ngụm nước cam tươi mát lạnh . Hành động của hai người không những chỉ gây một cảm thức lạ cho những ánh mắt , mà còn tạo nên chút ghen tị , và khiến một số đấng mày râu vội vã thực hiện động tác chăm sóc đến người phụ nữ của mình . Chàng trai bỗng đứng dậy đến quầy tiếp khách nói nhỏ điều gì đó , cô tiếp tân cười gật đầu . Giây lát , trong bộ loa của quán vang lên một nhạc khúc đẹp của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn “Hãy yêu nhau đi “ . Ánh mắt cô gái nồng nàn khi chàng trai trở lại bàn . Lần này cô chủ động nắm lấy bàn tay của chàng trai siết nhẹ . Không gian của quán như đầm ấm hơn , như dễ thương hơn từ nhạc phẩm mà cũng từ sự nồng ấm của đôi tình nhân là lạ kia . Những ánh mắt bây giờ như nhuốm chút suy tư , như có một cái gì dó lay động một miền tâm cảm , và những ánh nhìn không chỉ từ một phía . Những ánh nhìn vẫn bâng khuâng cả sau khi chàng trai lại nhẹ nhàng bế cô gái đi ra cửa , nhẹ nhàng đặt lên cái yên xe , kéo đôi tay của cô gái vòng qua bụng mình trước khi nổ máy .
         Uẩn Lan ngồi nghuệch ngọac những nét bút trên hai cái tên Trương Gia Tĩnh và Vũ Uẩn Lan . Đôi mắt long lanh mơ màng nhìn hun hút vào một khỏang trời xanh thăm thẳm . Trên nền trời xanh ấy , Uẩn Lan như nhìn thấy lại cả một chuỗi ngày mà cô chưa từng nghĩ rằng nó sẽ đến . Cái gì gọi là định mệnh ? Có hay không hai chữ “ định mệnh “ ? Nó sẽ làm cuộc đời cô có những thay đổi gì ? Không thể biết được nhừng gì còn đang tiềm ẩn phía trước , nhưng ró ràng một sự kiện rất trọng đại , ít ra cũng đủ tác động mạnh đến những suy nghĩ và sinh họat trong cuộc sống của cô .
         Chẳng biết mẹ cha dự cảm thế nào khi đặt cho cô hai chữ “ Uẩn Lan “ . Khi chưa đầy năm tháng tuổi , khi cha mẹ còn đang trông ngóng từng cử chỉ lật , bò , nằm ngồi với những ánh mắt hân hoan , tươi sáng . Bất chợt một ngày , một ngày bình thường như bao ngày , cũng có nắng có gió , có sáng có trưa , có chiều có tối , chỉ khác đi một chút . Vâng chỉ một chút khác di ấy mà một cuộc đời , một phận người đã trở nên chua xót đắng cay đến thế nào Một cơn sốt trẻ con những tưởng cũng chỉ vài liều thuốc đơn giản như mọi lần , thế nhưng con vỉrut ác nghiệt đã lẻn vào một cơ thể non yếu mỏng manh , rồi ở lỳ đó không chịu trở ra . Con virut đã làm teo đôi chân yếu ớt vào cái thời mà khả năng y học chưa ngăn cản được sự xâm nhập của nó . Để đến khi biết nhận thức đời là gì , thì Uẩn Lan đã dính liền với chiếc xe lăn . Về sau , cơ giới hóa bằng một chiếc xe ba bánh có động cơ , cũng đã là quá tốt cho nhu cầu di chuyển mà không phải làm phiền nhiều dến người thân . Hàng ngày  cô di chuyển chiếc xe đặc biệt ấy từ nhà đến một cơ sở may thêu . Nơi cô tỉ mẩn từng đường kim mũi chỉ , không phải chỉ để vào một ngày cuối tháng được cầm một minh chứng thành quả của mình trong tay , mà còn để có dược cảm giác mình không dến nỗi là gánh nặng của cuộc đời . Trên đời này , đìều đáng buồn , đáng xấu hổ nhất là khi người ta thấy mình thừa thãi . Không thể vin vào sự bạc đãi của tạo hóa mà chỉ biết ăn mày lòng nhân thiên hạ . Không nhìều hơn được khả năng của bản thân , thì chí ít cũng phải còn chỗ cho lòng tự trọng tồn tại . May mắn hơn một số người đồng trạng , Uẩn Lan được nhận vào học và làm một công việc tương đối phù hợp . Công việc đem lại cho cô không chỉ một vài tác dụng , mà còn đem lại cho cô một nhịp dẫn …
         Đèn đỏ một ngã tư khiến dòng xe cộ đang đà vụt khựng lại , những tiếng thắng dậm nghe kin kít . Uẩn Lan cũng đã giảm tay ga , bóp thắng từ trước một dọan , bất thần chiếc xe của cô bị hất ào về phía truớc , độ hãm của thắng làm nó đổ nhào sang một bên , cô bị văng ra đập vào một cái xe khác vừa dừng ngay bên cạnh . Sự bất khả kháng của cô lám hốt hỏang những người chứng kiến . Chiếc xe vô tình là tác nhân gây chấn thương vì sự va đập cho cô vội gạt nhanh cần chống , chủ xe nhảy xuống , đôi tay mạnh mẽ ôm xốc nạn nhân , còn may là đầu cô đập đúng vào bắp chân anh ta , nên cô còn đủ tỉnh táo :
              _ Tôi …tôi không sao…
              _ Còn không sao …trầy xước hết thế kia …đưa cô ấy vào bệnh viện xem thế nào đi … anh kia còn lớ ngớ đó làm gì …đi đứng gì mà vội vàng thế …may mà đèn đỏ chứ không thì…
              _ Tôi không sao đâu mà , dựng hộ tôi cái xe lên thôi…
              _ Không được . Tôi phải đưa cô vào bệnh viện kiểm tra lại đã . Anh kia , gửi xe của anh và cô ấy vào trong kia rồi theo tôi , nhanh lên …
         Mệnh lệnh dược tuân theo răm rắp . Và mặc dù kết quả của sự chẩn đóan không có gì là quá nghiêm trọng , nhưng Uẩn Lan vẫn bị buộc phải ở lại bệnh viện vài ngày dể theo dõi . Trong mấy ngày ấy , ngòai sự thể hiện nghĩa vụ của người đã gây ra tai nạn , cô còn được nhận một sự quan tâm của người có cái bắp chân chìa ra đúng lúc . Về sau , Gia Tĩnh nói “ Đó là cú va đập của định mệnh  “ . Uẩn Lan cứ nghĩ mãi mà không làm sao hiểu được ở cô có điểm gì là sức hút dối với một người đàn ông tuyệt vời như thế . Có thể là ở gương mặt cô chăng ? Tạo hóa nghiệt oan cơn cớ , đã bù đắp cho cô bằng một khệch khỡm khó hiểu . Uẩn Lan có một gương mặt đẹp , một vẻ đẹp buồn buồn , chút gì như thánh thiện , đôi mắt đen ẩn chứa nét u sầu lại càng là điểm nhấn đặc biệt trên làn da trắng trẻo , cân đối hai bên dọc mũi thanh thanh , đôi môi hơi mỏng , lại không quá rộng , rất vừa xinh đủ để điểm xuyết hòan chỉnh cho một khuôn trang tròn trịa , thanh tú . Gương mặt ấy đã gợi lên bao tiếng thở dài đầy tiếc nuối . Ngay cả Uẩn Lan mỗi khi nhìn mình trong gương cũng không khỏi xót xa cho mình . Đẹp . Trời ơi ! Mày đẹp làm chi hở gương mặt ? Mày chỉ làm cho tao thêm tội nghiệp mà thôi . Cái thân tao đã thế này rồi , sao mày không đen đủi , xấu xí đi để dễ dàng là sự mặc nhận . Đôi khi cái cảm giác được bỏ quên lại là một hạnh phúc , như được cởi thóat khỏi gánh nặng của nỗi tự ti , mặc cảm . Càng nhận thức về sự hạn chế của bản thân mình , Uẩn Lan lại càng muốn chìm đi giữa bao nhộn nhịp , ồn ã . Nhất là khi con tim thiếu nữ của cô tàn lụi dần tuổi thanh xuân vì những vết thương từ những va đập đầu đời . Nhưng rồi nó đã được hồi sinh . Sự hồi sinh mà cô không dám tin là có thật . Khi nhận thấy một tín hiệu từ sự có mặt của một người đàn ông ngày nhiều hơn bên mình , và sự lọan nhịp của một con tim vốn luôn tìm nơi ẩn náu , thì Uẩn Lan rât sợ . Cô sợ lại một lần nữa tự chuốc lấy sự khổ đau , lại một lần nữa những vết thương lòng tấy mủ . Uẩn Lan tìm cách trốn chạy , trốn chạy cả chính mình , cô không thể tin , không bao giờ tin có một điều lớn lao tên gọi là “ Hạnh Phúc “ đến với mình . Càng không thể tin ở cõi nhân gian thường tình này lại còn có một trái tim đàn ông thật sự ấm nóng như thế . Cô cũng đã từng biện giải . Không , đó không phải là thứ tình cảm thiêng liêng mà người đời vẫn luôn mong ước . Người đàn ông ấy có lẽ chỉ vì một chút lòng trắc ẩn mà tỏ ra quan tâm đến cô vậy thôi . Mà lòng trắc ẩn hay sự thương hại cũng đều là một nhát quất vào lòng tự trọng  . Nhưng bằng tất cả sự kiên trì , một trái tim rộng mở , một tấm lòng chân thành , Gia Tĩnh đã rọi chiếu luồng sáng Tình Yêu tỏa khắp tâm hồn và đem lại nhịp đập rộn rã cho trái tim một người con gái luôn khao khát một tình yêu thực sự . Nhưng tâm trạng của Uẩn Lan từng lúc , từng lúc lại có những sắc màu trái ngược nhau . Khi thì tươi tắn sinh động như muôn ngàn tia nắng sáng lung linh nhảy nhót trên lao xao những tán lá , véo von cùng bao tiếng hót vang của những chú chim tung tăng những đôi cánh chuyền cành , rộn rã xênh xang những cánh bướm chao đùa bên những đóa hoa rực rỡ sắc hương . Khi thì ảm đạm như một chiều mùa đông không có nắng , như những chiếc lá cuối thu vật vờ lây lất trong bóng rủ của hòang hôn , chìm vào thinh lặng trong tịch mịch một màn đêm tăm tối . Đôi môi xinh từng run rẩy những nụ hôn , biếc thắm những nụ cười , đôi mắt thẫm từng đẫm tràn những giọt lệ cay nóng từng đêm ướt gối .
Cô khóc ngay cả những lúc cảm nhận được niềm hạnh phúc là điều có thật , là bởi cô luôn có một dự cảm về sự mong manh của nó . Cô không đủ tự tin để có thể nắm giữ được nó trong tay mãi mãi . Cho dù không ít lần , hơi thở của Gia Tĩnh nồng nàn bên tai cô “ Em hãy tin anh , phải tin anh , anh nhất dịnh sẽ đem hạnh phúc đến cho em . Em có quyền được đón nhận hạnh phúc  có quyền được sống như bao người trên thế gian này đã sống . Có quyền được yêu và nhận sự yêu thương như mọi người . Chút khiếm khuyết của bản thân không phải là sự trở ngại lớn lao gì . Con người ta sống không chỉ ở những gì chỉ nhìn thấy bằng mắt , mà còn vì những điều đẹp đẽ từ trong chính tâm hồn và trái tim nữa . Cuộc đời của mỗi người nằm trong chính bàn tay của mình . Không ai chi phối , can thiệp hay dẫn dắt được ta cả . Nên em hãy nhìn thẳng phía trước mà bước tới . Mọi cánh cửa sẽ không tự mở ra nếu ta không gõ vào nó .” Sự khích lệ đầy nhiệt huyết và tình cảm sâu sắc của Gia Tĩnh đã làm cho Uẩn Lan dần tự tin hơn . Bằng đôi tay mạnh mẽ của mình , Gia Tĩnh đã đưa cô đến rất nhiều nơi , tạo điều kiện cho cô tiếp xúc với nhiều người , cho cô thấy được mình đang tồn tại giữa cuộc sống bao la sắc màu . Sự tiếp cận đa chiều đã đem lại cho Uẩn Lan rất nhiều thay đổi , cô thấy mình phấn chấn lên nhiều , có thêm những mơ ước mới , những mơ ước trong tầm tay và cả những mơ ước xa xôi . Nhưng dù có thế nào thì những ước mơ ấy cũng đã làm cho cô thấy cuộc sống mình thực sự có ý nghĩa nhiều hơn , có nhiều hứa hẹn vào một ngày mai , cho dù cái ngày mai ấy sẽ không thể tươi sáng rạng rỡ như nhiều người , nhưng ít ra nó cũng là một động lực đáng kể để cô vững tin hơn trên con dường đi tới . Nhưng cho dù có thay đổi dược một phần cảm niệm , thì Uẩn Lan vẫn luôn ray rứt khi nhìn lại bản thân mình . Dẫu sao thì sự hạn chế vẫn rõ rệt , càng rõ rệt hơn khi nhìn theo góc độ cần thiết trong một số chức năng quan trọng của người phụ nữ. Cô biết , cô không làm gì được nhiều cho Gia Tĩnh . Một mái ấm êm đềm là một điều không quá khó khăn của bao người phụ nữ khác , nhưng với cô là cả một vấn đề . Làm sao cô có thể làm dược những gì cô muốn với sự hạn chế của bản thân . Lại còn những vấn đề liên quan một cách mật thiết của Gia Tĩnh nữa . Anh không chỉ là một người đàn ông của cô mà còn là con trai một của gia đình . Anh có những trọng trách thật nặng nề . Anh chưa kể nhiều cho cô nghe về những người thân của anh , cũng chưa đả động đến việc sẽ đưa cô về ra mắt . chứng tỏ anh đang phải đối diện với một vấn đề hết sức nan giải . Những đều mà chỉ cần nhìn qua cũng đã thấy được tận cùng ngóc ngách của nó . Cô rất hiểu khi đặt mình vào suy nghĩ của những người khác , những suy nghĩ rất khách quan và cả những suy nghĩ rất cá nhân nữa . Có bà mẹ nào yên tâm được , vui vẻ được khi nhìn thấy một tương lai bất ổn cho con mình . Với một anh con trai duy nhất , thì sự kỳ vọng của cha mẹ thật sự là rất cao , bao nhiêu niềm tin , mơ ước , mong đợi đều đặt cả lên đôi vai của người con trai ấy . Con người ta khi sinh ra , vốn dĩ không chỉ để sống cho riêng mình . Mà còn phải gánh vác những vấn đề can hệ trực tiếp đến bản thân . Lại càng không thể xem nhẹ những ước vọng của các đấng sinh thành đã gửi gắm vào mình . Anh không thể hạnh phúc khi biết mình đang làm khổ đau người khác . Với một người đàn ông như Gia Tĩnh , thì sự suy xét , cân nhắc giữa bản thân và gia đình lại càng phải thấu đáo . Bởi anh luôn biết mọi người cần gì ở anh , và anh có thể làm gì cho mọi người . Với một người con gái bất hạnh như Uẩn Lan , anh đã tỏ ra rất có tình cảm và trách nhiệm , thì với những người thân yêu ruột thịt của anh , anh càng không thể thờ ơ . Đây chính là cái nút thắt của vấn đề . Để có thể cởi cái nút thắt này tì chỉ có thể là một người…Nhưng Uẩn Lan lại cảm thấy rất đau đớn khi nghĩ đến một giải pháp . Nếu cô đưa ra một quyết định hợp lý thì lại bất hợp tình . Phải rời xa Gia Tĩnh , với cô không khác nào phải rời xa cuộc sống . Từ khi có Gia Tĩnh , có đuợc một ngọn lửa Tình Yêu sưởi ấm , cô thấy mình ham sống hơn , và có đủ mạnh mẽ để vượt qua những trở ngại , đã không ít lần cô thấy mình đổ sụp chỉ vì một ý nghĩ thóang qua “ Nếu một ngày không còn Gia Tĩnh nữa ? “ Dù với bất cứ lý do nào thì đó cũng là một nỗi đau rất lớn cho đời cô . Đôi khi , cô lại ước giá đừng gặp anh . Không gặp anh , cô không có được niềm hạnh phúc vô bờ , nhưng cô sẽ bình yên trong sự chìm lặng của mình , sẽ không phải đối diện với sự mất mát , sẽ không phải nhận lấy một nỗi đau khi phải tự tay cắt đi khúc ruột của mình . Lại càng không thể chỉ vì ước vọng của bản thân mà trở thành nỗi đau và sự thất vọng cho những người khác . Lại có những lúc cô nghĩ rất quẩn , nếu tai nạn giao thông hôm ấy nghiêm trọng hơn tí nữa , có khi lại tốt biết bao . Người đời cùng lắm chỉ súyt xoa thương hại trong chốc lát , rồi người ta sẽ rất mau chóng quên đi trong bề bộn thường ngày . Và cô thì cũng thôi không phải kéo dài kiếp sống lưu đày trong tấm thân tật nguyền đầy chua xót . Nhưng sự đời nếu cứ được như hai với hai là bốn thì còn có gì để nói , để băn khoăn , để ngẫm ngợi nữa .
         Uẩn Lan rụng thót tim khi một giọng nữ ấm nhẹ nhưng đầy vẻ nghiêm khắc vang lên trong điện thọai :
              _ Chào cô ! Tôi là chị của Gia Tĩnh , tôi có thể gặp cô chứ ?
         Thở một hơi dài , Uẩn Lan lấy hết can đảm :
              _ Dạ vâng ạ ! Em có thể gặp chị ở đâu ?
         Buông máy , ghi xong một dòng địa chỉ , Uẩn Lan ngồi thẫn thừ . Rút cục thì cũng dến lúc cô phải đối mặt . Chắc chắn sẽ không phải là một cuộc gặp dễ chịu , một cuộc diện kiến nhẹ nhàng hứa hẹn những điều tốt đẹp . Mà đến hơn 90% là một sự thiếu thiện cảm , phản kháng , đe dọa , xua đuổi . Đó là một tình huống mà cô luôn nghĩ đến lâu nay . Cô phải làm gì , nói gì , và nhất là cô sẽ phải chuẩn bị một thái độ thế nào ? Thái độ ấy phải xuất phát từ một chủ kiến nhất quán của cô về mối tình có nhiều phân lệch này . Nhưng chủ kiến thế nào đây ? Cô luôn bị giằng kéo giữa hai con đường , lui và tới , mà có vẻ đường lui lại chiếm ưu thế hơn . Khát vọng về một cuộc sống gia đình êm ấm , một hạnh phúc bình dị như bao người là một khát vọng chính đáng . Nhưng than ôi ! Hai chữ “ bình thường “ nghe rất bình thường , nhưng sao lại đầy trúc trắc với cô đến thế . Mong muốn một chút bình thường trong trường hợp này lại không bình thường chút nào . Nhớ đến những lời Gia Tĩnh thường nói , Uẩn Lan lại cảm thấy như tìm lại được chút tự tin . Ừ mà cứ thử đối diện một lần với tư thế vững vàng xem . Mình cũng có quyền được sống , được hưởng hạnh phúc như bao người chứ . Khó khăn ư ? Đương nhiên là rất khó khăn rồi , cuộc đời này có bằng phẳng với ai bao giờ . Nếu không bước qua được những khó khăn hôm nay , làm sao đi tiếp được đến ngày mai . Nếu không có những thử thách hôm nay làm sao có những thành quả ngày mai . Vâng ! Hỡi những người khỏe mạnh , đừng nghĩ rằng chỉ có các người mới có quyền được hưởng hạnh phúc , chúng tôi cũng rất xứng đáng được hưởng hạnh phúc , vì chúng tôi cũng biết sống với cuộc đời này bằng cả tấm lòng và cả trái tim . Bản thân chúng tôi có những hạn chế nhất định , nhưng chúng tôi sẽ có cách dể khắc phục những hạn chế ấy , chúng tôi sẽ sống , và sống rất tốt để mọi người thấy , rằng cho dù thế nào thì khi đã được sinh ra dưới bầu trời này , đã được tắm nắng tắm gió tắm mưa dưới bầu trời này , thì quyền được sống của mỗi con người là như nhau Có khác chăng là cách thức mà thôi . Anh ấy yêu tôi , tôi cũng rất yêu anh ấy thì không có lý do nào buộc chúng tôi phải chia lìa nhau cả . Trên đời này không dễ gì tìm được một người đàn ông thứ hai như anh ấy , thì tại sao tôi lại phải bỏ lỡ cơ hội của mình chứ ? Đây là duyên phận của tôi , là sự bù đắp của tạo luật mà tôi rất đáng được nhận . Tôi sẽ hết sức cố gắng , cố gắng gấp nhiều lần so với những người con gái bình thường khác , để đem lại cho anh ấy một cuộc sống hạnh phúc thật sự . Tôi tin là thế , chắc chắn là thế . Mọi người cũng rất yêu thương anh ấy , đúng vậy , nếu không thì đã không quan tâm đến hạnh phúc của cuộc đời anh ấy , nhưng dù có yêu thương và quan tâm đến thế nào thì cũng không thể chi phối hay can thiệp một cách thô bạo vào tình cảm của anh ấy . Gia Tĩnh ơi ! Em sẽ sát cánh cùng anh trong suốt cuộc đời này . Tình yêu anh đã cho em thật lớn lao bíết bao ,nếu em không cố sức để bảo vệ nó , gìn giữ nó thì em đâu có xứng đáng với nó chứ . Em sẽ…Nhưng liệu rồi em có làm được gì cho anh không ? Rồi sẽ một ngày nào đó , anh sẽ phải hối hận vì đã yêu thương em không ? Và khi cuộc đời anh đã thực sự bị phá hỏng vì em thì em làm sao mà đền lại cho anh được ? Trời ơi ! Em biết phải chọn lựa thế nào cho đúng đây ? Gia Tĩnh ơi !
         Uẩn Lan đã đến với cuôc hẹn với một tâm trạng bất ổn như thế . Và cô phó mặc cho tùy nghi tình huống định liệu . Sau một hồi lui lui tới tới , Uẩn Lan cho được cái xe vào đúng vị trí mình muốn , nó trở thành cái ghế ngồi đặc biệt , tuy có hơi cồng kềnh một chút , nhưng lại rất dễ chịu . Từ chỗ ngồi Uẩn Lan có thể nhìn xa hơn cánh cổng của căn quán giải khát , có thể nhìn thấy rõ người sẽ đến gặp cô ngay từ khi mới bước vào , và như thế , ít nhất cô cũng đủ thời gian chuẩn bị cho một trạng thái tâm lý tiếp ứng . Uẩn Lan chưa bao giờ gặp một ai trong thế giới người thân của Gia Tĩnh , nhưng cô chắc rằng họ đã biết về cô , và đây là cuộc thử thách đầu tiên . Uẩn Lan hơi sững khi nhìn thấy một người đang bước vào cổng “ tôi sẽ mặc áo màu vàng và tay cầm một tờ báo “ . Vâng , đúng là một cái áo màu vàng và trong tay là một tờ báo , nhưng người đang đi thẳng dến chỗ cô ngồi , không phải là những bước đi nhanh nhẹn , cứng cáp , mà là từng bước từng bước của một cái chân lê theo một đôi nạng gỗ , chân bên kia là một vật thể tóp teo cong vẹo , đong đưa theo nhịp bước . Nhưng gương mặt thì không thể nào nhầm được , cứ như là cùng một khuôn đúc với gương mặt của Gia Tĩnh . Gương mặt ấy ánh lên một nụ cười cùng một giọng nói trong trẻo khi đã đến trước mặt Uẩn Lan :
              _ Chào em ! Ngạc nhiên lắm phải không ?
         Uẩn Lan như sực tỉnh , luống cuống :
              _ Em…em chào chị .Mời chị ngồi ạ .
         Cô gái vẫn giữ nguyên nụ cười kéo cái ghế ra , ngồi xuống và xếp đôi nạng để gọn vào một bên . Thức uống được mang ra , sau vài câu thăm hỏi xã giao . Cô gái tự giới thiệu :
              _ Như đã nói qua điện thọai , chị là Gia Nhiên , chị gái của Gia Tĩnh . Hôm nay chị gặp em , trước hết là với tư cách của một người đồng trạng . Hy vọng câu chuyện của chúng ta sẽ dễ chịu và dễ cảm thông nhau hơn . Em đồng ý chứ ?
         Cách vào chuyện của Gia Nhiên đã tạo một không khí nhẹ hơn so với sự phán đóan của Uẩn Lan nhiều , vì thế cô cũng rất tán thành :
              _ Vâng ạ! Em cũng mong được nói chuyện với chị một cách thân tình và đồng cảm , nếu có gì không phải , mong chị bỏ qua cho .
              _ Được rồi mà , em đừng căng thẳng thế .
         Đôi mắt Gia Nhiên đượm buồn , chị như nén một tiếng thở dài khi tiếp
              _ Chị không có cái may như em là gặp được người đàn ông tốt như Gia Tĩnh . Một người đàn ông có thể bao dung được những khuyết thiếu của người phụ nữ , có thể phớt qua cả những dòm ngó , thậm chí dè biểu của một số đông . Chắc em cũng có thể hình dung những người ngòai cuộc họ nói gì về mối quan hệ này ? Lúc dầu quả tình chị cũng không hiểu , vì sao một người đàn ông có nhiều ưu điểm như thế , lại có thể yêu thương dược một người con gái như em ? Và rồi chị nhận ra rằng , một phần nguyên do ấy thuộc về chị . Trước đây , đã có rất nhiều lần , Gia tĩnh rất bức xúc , có khi nổi nóng khi nhìn thấy chị luôn phải rơi nước mắt vì những tệ bạc của những người đàn ông . Nhà chỉ có hai chị em , nên hầu như tất cả tình cảm Gia Tĩnh đều dồn hết cho chị . Cậu ấy thường xuyên chăm sóc đến tinh thần cũng như mọi vấn đề cuộc sống của chị . Cậu ấy không muốn chị phải gặp những điều đau buồn . Một lần trong lúc an ủi chị , cậu ấy nói “ Tại sao không có người đàn ông nào đủ dũng cảm để có thể mang hạnh phúc đến cho chị ? Em dù có yêu thương chị bao nhiêu thì cũng không thể lo toan cho chị cả đời được . Tại sao những người đàn ông lại ích kỷ như thế ? .” Có lẽ vì thế nên khi gặp em , cậu ấy mang luôn hình ảnh chị vào . Chị không có quyền ngăn cản mối tình của hai người , nhưng chị muốn em suy nghĩ nhiều hơn bản thân mình một chút . Chị đã là nỗi thất vọng của ba mẹ chị , nên Gia Tĩnh là niềm hy vọng rất lớn và duy nhất của ông bà . Em đã bao giờ nghĩ đến một cuộc sống gia đình thực sự chưa ? Ở đó không chỉ có tình cảm , hạnh phúc của hai người , mà còn một số nghĩa vụ khác với những người chung quanh . Có những điều thuộc về cái gọi là “ trọng trách “ , chắc em đã từng nghĩ đến , vậy liệu em có đủ khả năng cáng đáng những trọng trách ấy không ? Và nếu như khi không thể thì mọi sự sẽ trở nên thế nào ? Nếu là chị  quả thật chị phải thừa nhận với em , là chị không đủ can đảm để đương đầu với những chuyện như thế . Chỉ riêng ý nghĩ “  Mình là vật cản của mọi người “ đã làm chị không chịu nổi rồi . Đành rằng , những người không may như chúng ta , vẫn có quyền được tìm kiếm hạnh phúc cho mình . Nhưng mình có thật sự hạnh phúc không , khi mình trở thành nỗi đau cho những người khác ? Nhất lại là người mình rất thương yêu . Chị không đem suy nghĩ của riêng mình mà buộc em phải nghe theo , dù sao thì tâm tư nguyện vọng và cá tính mỗi người mỗi khác . có thể với mình như thế là đúng , nhưng với người khác thì không . Chị chỉ muốn nói để em suy nghĩ thêm , quyết định thế nào thì tùy em , chỉ cần đừng bao giờ phải ân hận vì những gì mình đã làm là được .
         Uẩn Lan lặng lẽ để nước mắt rơi đẫm một bên gối . Những lời Gia Nhiên nói cứ vọng rõ mồn một trong tâm tưởng cô . Tất nhiên những gì chị ấy nói , cũng là những gì mà cô vẫn thường nghĩ đến . Làm sao mà không nghĩ được , khi thực tế cuộc sống là những điều không thể phủ nhận . Nhưng buộc phải để mất Gia Tĩnh lại là một nỗi đau tận cùng trong cô . Dường như tất cả ánh sáng , sinh khí , sắc màu , động lực sống , tất cả những gì có thể làm nên một cuộc đời đúng nghĩa sẽ tắt ngấm khi không còn có anh bên cạnh nữa . Uẩn Lan biết rằng sẽ chỉ còn là một đống đổ nát , một bãi hoang tàn khi cô phải từ bỏ tình yêu của mình . Nhưng cô hiểu rằng không còn cách nào khác , cô không thể vùi chôn tương lai của rất nhiều người chỉ vì sự ích kỷ của riêng mình . 
         Hai bàn tay cứng cáp của Gia Tĩnh bấu chặt hai bờ vai nhỏ bé của Uẩn Lan . Ánh mắt anh đau đáu , nhìn sâu vào đôi mắt đen thẫm u buồn của cô . Giọng nói anh vừa như nài nỉ , vừa như đoan quyết :
              _ Uẩn Lan . Anh biết phải nói làm sao cho em mạnh mẽ lên đây ? Đành rằng , hiện tại anh chưa thể giải quyết tốt dược những vướng mắc của vấn đề . Nhưng em phải tin vào anh chứ , tin vào tình yêu của chúng ta , và tin vào cả chính bản thân em nữa . Chỉ có một niềm tin vững chắc mới có thể giúp cho chúng ta đi đến một tương lai tốt đẹp . Nếu em cứ như thế này , thì làm sao anh yên tâm cho được . Hãy nghe anh , hãy tin anh , được không em?
         Mắt Uẩn Lan đầy nước , cô lắc đầu bứt rứt :
              _ Em tin anh chứ , rất tin , tuyệt đối tin . Nhưng em không thể tin vào bản thân mình , vì em không thể là sự đánh đổi của anh với các mối liên quan tình cảm mật thiết khác . Anh rất quan trọng với em , nhưng cũng rât quan trọng với gia đình anh . Mọi người đều đúng khi không công nhận tình cảm của chúng ta . Và em , chính em cũng biết , em không nên lạm dụng tình cảm của anh , không nên chiếm hữu cuộc đời của anh . Với một người đàn ông như anh ,mà dành cả cuộc đời cho em thì thật là một sự phí phạm rất lớn . Anh hãy rời xa em đi , hãy tìm cho mình một hạnh phúc thật sự hơn, em không thể…
         Uẩn Lan gục mặt vào hai bàn tay khóc nấc . Gia Tĩnh ôm cô vào lòng :
              _ Anh hiểu tất cả những suy nghĩ của em , nhưng xin em , em đừng tự rẻ rúng mình như thế . Em hiểu thế nào là một hạnh phúc đích thực ?
         Uẩn Lan im lặng một chút cho dịu cơn xúc cảm , rồi cô từ từ ngẩng mặt lên , lau nước mắt , giọng cô điềm tĩnh khi nhìn thẳng vào mắt Gia Tĩnh
              _ Hạnh phúc đích thực ? Anh hỉểu nó như thế nào ? Còn em , em hiểu rất rõ . Đó là một hạnh phúc không thể được xây dựng từ những nỗi đau của người khác . Không chỉ nhằm vào một mục đích chiếm hữu của lòng vị kỷ . Làm sao ta có thể cười khi người khác đang khóc vì đau đớn ? Làm sao ta có thể an nhiên tận hưởng hạnh phúc khi biết mình đang gieo nỗi bất hạnh cho người khác ? Anh có thể hạnh phúc không ? khi đang tâm phủi bỏ tất cả những niềm tin , hy vọng , những trông chờ gửi gắm của ba mẹ và những người thân của anh ?  Anh đã từng nghĩ đến chưa ?
         Gia Tĩnh hực lên một tiếng :
              _ Anh xin em . Không phải là anh chưa từng nghĩ đến . Nhưng cũng đâu phải là chúng ta không tìm được cách khắc phục . Còn em , em sẽ thế nào ? Em có biết rằng em đang mâu thuẫn với chính mình không ?
              _ Đúng là trong lúc này , em đang rất đau lòng vì phải nói lời chia tay với anh . Nhưng rồi em sẽ tìm được sự bình yên , thanh thản , khi được nhìn thấy anh có một cuốc sống đủ đầy , đẹp đẽ mai sau .
         Gia Tĩnh ôm đầu khổ sở :
              _ Đủ đầy , đẹp đẽ ? Làm sao có được điều đó , khi không có em ?
         Giọng Uẩn Lan thật buồn , nhưng lộ rõ vẻ cứng cáp :
              _ Anh không mất em . Nếu muốn , chúng ta vẫn có thể dành cho nhau một chút ấm áp đơn giản . Không phải chỉ ở bên nhau mới gọi là có nhau . Anh hãy nghĩ rằng : mai này dù bất cứ ở đâu , bất cứ dòng dời sẽ đưa đẩy mỗi chúng ta thế nào đi nữa , thì vĩnh viễn hình ảnh anh luôn ngự trị trong trái tim em . Bởi vì trên đời này , không dễ gì có được một người đàn ông thứ hai như anh . Đó là một hạnh phúc vô cùng cho em lắm rồi , đã rất đủ để làm một điểm tựa vững chắc cho em sống một cách bình ổn giữa cuộc đời nhiều trúc trắc này . Anh đã từng muốn em phải tự tin , phải mạnh mẽ , phải biết chấp nhận những thực tại và vượt lên trên chúng . Giờ thì em đã có được phần nào những điều như thế , vậy anh hãy cho em có cơ hội để thực sự là một người như thế . Em thực sự không muốn neo bám mãi vào đôi tay anh , ẩn núp mãi dưới cái bóng của anh . Gia Tĩnh . Mong anh hiểu cho em . Đừng buộc em phải rời anh quá xa . Em không muốn thế . 
         Gia Tĩnh nhìn chăm chẳm vào mắt Uẩn Lan . Anh như nhìn thấy một Uẩn Lan khác . Không còn là một cô gái đầy tự ti mặc cảm , chỉ muốn khuất mình trong sự chìm lặng ngày nào nữa . Trước mặt anh là một gương mặt điềm tĩnh  , một giọng nói rắn rỏi , và một ánh mắt đầy tự tin , cho dù trong khóe mắt ấy vẫn còn dấu vết của những giọt lệ . Một sự cương quyết , mạnh mẽ đang tóat ra từ thần thái của cô . Về mặt lý trí , anh thừa nhận những gì Uẩn Lan nói là đúng , nhưng trái tim anh thì không cho phép anh chấp nhận . Trước đây cũng đã nhiều lần anh tự hỏi chính mình . Liệu có phải là một Tình yêu đúng nghĩa không ? Hay chỉ là một sự thương hại , một sự trắc ẩn mà anh đã nhầm nó với một tên gọi khác . Nhưng dần dần anh hiểu rõ , anh thực sự yêu cô gái này , cho dù anh thừa khả năng có một hoặc nhiều cô gái khác hơn cô ấy gấp nhiều lần . Nhưng Tình yêu không phải là điều mà người ta có thể chọn lựa . Tình yêu có ma lực riêng của nó . Nó không có những lời phân tích hay biện giải . Nó chỉ cất tiếng bằng nhịp độ rung cảm của chính nó . Anh thật sự bị chinh phục bằng chính trái tim và tâm hồn mỏng mảnh của một đôi mắt buồn và đẹp . Hình thể đương nhiên cũng rất quan trọng , nó là một công cụ đặc dụng trong quá trình đời sống , nhưng nó sẽ chỉ là một thứ robot hiện đại khi không có sự cộng hợp của tâm hồn và trái tim , là những gì làm nên một chữ “ NGƯỜI “ thật sự . Đôi khi anh lấy làm tiếc vì mình đã có được quá nhiều ưu đãi của tạo hóa , để tạo nên một sự cách biệt đáng kể với người con gái anh yêu . Những cách biệt mà bản thân anh dù rất muốn cũng không thể nào san lấp được . Không phải anh không có cơ hội , mà quá nhiều nữa là khác , nhưng khi tiếp xúc vói những người con gái khác anh chỉ thấy ở họ những hời hợt , nông nổi , những kệch cỡm bóng sắc . Họ có thừa những điều Uẩn Lan không có , nhưng họ lại rất thiếu những gì Uẩn Lan đã có . Với một tâm hồn nhạy cảm , với một trái tim nặng tình , với anh  Uẩn Lan là một người con gái mà bất kỳ người đàn ông nào cũng mong có được , đáng tiếc…Người đời vẫn nói “ Ông Trời không cho ai quá nhiều , và cũng không lấy đi của ai tất cả .”  Để rồi , những có và những không , làm nên những được và những mất của một đời người . Phải chăng đó chính là then chốt để người ta quy mọi sự vào hai chữ “ số phận “ ? Anh cũng biết , chất cả những vấn đề của gia đình anh lên đôi vai Uẩn Lan là một sự nghiệt ngã . Làm sao cô ấy có thể gánh vác nổi những vấn đề thuộc về phạm vi trọng trách của cá nhân anh . Và càng buộc cô ấy dấn thân , thì lại càng làm cô ấy thêm tổn thương mà thôi .
         Cuộc sống là sự trải dài bao chìm nổi của kiếp phận . Có những xông lên , có những lùi lại , có những chôn vùi , có những nảy sinh , có những phôi pha , có những tồn tại , có những khỏanh khắc và có những mãi mãi .
         Để rồi hàng năm , hàng năm . Cứ vào đúng một ngày . Một ngày mà người người loay hoay những áo mới , và những tiếng chuông đêm an lành vang vọng nơi nơi , những ánh tin yêu hướng đến một vòm trời lâm râm lời khấn nguyện cho bao cuộc đời bình yên . Thì cũng là một ngày mà cả hai địa chỉ cách xa nhau , có hai bàn tay cùng nhè nhẹ tháo một chiếc nơ hồng , nhè nhẹ mở ra một lớp giấy , nhè nhẹ nâng lên một thứ đồ vật , có thể khác nhau về dáng dấp , công năng , nhưng luôn có cùng nhau một đóa hồng tươi thắm Những đóa hồng đều đặn như hơi thở của hai con người vẫn đều đặn hướng về nhau . Thì thầm mãi một câu…                                    ĐÀM LAN