Trang chủ » Truyện

THẰNG NHÀ QUÊ.

Võ Tấn
Thứ hai ngày 18 tháng 1 năm 2010 6:16 PM
Truyện cực ngắn
 
Hắn đột ngột xuất hiện trước cổng nhà ông vào chiều tối 30 tết. Cổng nhà ông đóng kín. Hắn bấm chuông “Reng...reng...r..eng”. Hắn từ dưới quê lên tranh thủ đến. Ông không mời hắn lên thành phố để làm gì trong thời khắc này. Hắn đi mua sắm Tết nhân tiện ghé trước cho chắc ăn lỡ không gặp thì ba hắn mắn. Hắn sẽ nói mấy câu của ba hắn dặn...
Mấy năm rồi, ông ít về thăm quê, ông bỏ quê lên phố  và làm quan, mặc dù chỉ cách chưa đầy hai giờ xe ô tô. Ông rất bận rộn công việc và khách khứa của cơ quan vào những ngày cuối năm. Hắn hiểu, chỉ có lúc này thì mới gặp được ông Bác ruột rà máu mủ. Còn ông, thời khắc này ông không mong muốn có thằng... cháu ruột, con đứa em khốn cùng đến nhà quấy rầy vì thì giờ ngắn ngủi quý báu còn lại năm cũ khách riêng của gia đình ông đang thay phiên đến và đi theo lượt. Việc ai nấy biết, công khai và cũng bí mật. Hắn không có trong danh sách những khách mà gia đình ông đợi.
Hắn ngồi im đợi ông tiễn khách ra cổng và kiên nhận đợi ông vào, nhưng, hắn không có cơ hội để thưa chuyện. Mỗi lần ông tiễn một khách đi ra, khi đi vào cùng ông một cặp khách mới. Hắn...hắn lại ngồi im một góc nhà lắng tai nghe, thấy khách cùng  ông trao đổi: “Anh cố giúp nhé! Năm sau sẽ....dày hơn chút. Anh chị tha hồ...”. Ông bảo: “Cứ yên tâm, tớ còn là...còn”. Hắn ngồi thẩn thờ nhìn khách và ông nói chuyện “Chả hiểu gì sất”.
Trời tối dần, hắn nôn nao mà không thể đứng lên bước ra khỏi nhà. Hắn cũng lo sợ khách sẽ hỏi ông “thằng đó là đứa nào?” làm ông khó xử. Hắn gà gật mơ màng, tai nghe những câu nói cũ rích nhưng giọng người thì thay đổi liên tù tì. Khách thưa dần, hắn tỉnh ngủ đi ra phòng khách. Hắn thấy, quà Tết đủ loại bánh trái, bia rượu dồn một đống. Vợ ông đang phân loại cho vào thùng cattông. Hai cô gái lạ phụ giúp dán băng keo. Tay làm rèng rẹt, miệng lánh lót nói: “Anh chị yên tâm. Số hàng này tụi em cho đi ngay tối nay, giá cả bằng hàng nhập. Tiền bạc thanh toán trước giao thừa”.
Hắn lượm cái bao và tự nhiên chọn một số bánh kẹo bỏ vào. Ông và bà vợ tưởng hắn làm giúp nên để yên chẳng nói gì. Lấy đủ những gì cần, hắn cột miệng bao lại nói gọn lỏn: “Hai Bác tính cháu hết nhiêu trả. Cháu còn dọt về cho kịp giao thừa. Giờ này chắc ngoài phố đã dọn hàng hết rồi”. Ông nhìn vợ ngạc nhiên, bất ngờ, chẳng nói được lời nào, cả hai người ngơ ngác nhìn hắn.
Hắn vác cái bao đi ra cổng như sực nhớ lời cha dặn, hắn quay đầu lại nói: “Cháu cám ơn. Ba cháu đã dẫy mả ông bà nội sáng nay rồi. Hai bác khỏi phải về dẫy”. Hắn đi. Ông giật mình sực nhớ “Mấy Tết rồi hả em? Vợ chồng, con cái chúng ta không về, Chú nó luôn dẫy mả của cha!”./.