Trang chủ » Bầu bạn góp cổ phần

VIẾT TRONG NGÀY CÚP ĐIỆN

Đàm Lan
Thứ năm ngày 6 tháng 8 năm 2009 9:57 AM
 
KHI NGƯỜI TA NGỒI MỘT MÌNH
 
Khi người ta ngồi một mình
Trong đầu hiện ra biết bao là những linh tinh
Cái nọ đan vào cái kia
Cái này chồng lên cái khác
Có cái bỗng một thóang qua rồi hút mất
Có cái đột ngột hiện ra đến sững sờ
Từng vòng tròn vòng tròn móc vào nhau
Thành một chuỗi dài xoắn ốc
Không còn thấy điểm đầu tiên
Không còn thấy gút cuối cùng
Loay hoay
Nhằng nhịt
Chợt một nét môi cười
Bỗng một thoáng mi rưng
Bầu trời, mặt đất, cỏ cây, hoa lá
Tự nhiên sáng bừng trong nắng
Tự nhiên sùi sụt trong mưa
Cái chuỗi xoắn ốc càng lúc càng dồn đống lại
Chất cao..chất cao
Bất thần
Như một cơn gió thốc
Thốc tung lên tất cả
Tóe ra tóe ra
Muôn nghìn mảnh vụn ký ức tóe ra
Bay chấp chới
Bay là đà
Bay lãng đãng
Như con sóng vừa ấp lòng lên bờ cát
Vụt xoãi mình ngan ngát với biển khơi
Từng cụm mây
Từng hạt nắng
Từng tản hương thì thầm trong gió
Lại đơm chồi điểm nụ giữa trời xanh
Xanh
 
ƯỚC ???
 
Ước ? Ước ? Ước ?
Mi là gì ? Là ai ? Là thánh thần hay ma quỷ ?
Là một sát na ? Là một Phật bà ? Hay là một hình thù quái dị ?
Bất kể mi là chi thì mi vẫn cứ hiển nhiên mà ngạo nghễ giữa cuộc đời
Mi ám ảnh mỗi mỗi con người trong cả từng giấc ngủ
Mi thôi miên bao mắt mắt người trong muôn giành giật đua tranh
Con người không bao giờ thoát khỏi sự quyền chế của mi ngoại trừ khi không còn hơi thở
Ước ? Ước ? Ước ?
Mi như một bóng ma lẻn vào từng tế bào-giọt máu
Mi không chịu nằm im mà cựa quậy liên hồi
Mi buộc con người không một giây phút nào được lãng quên mi
Mi hối thúc
Mi dồn đuổi
Mi cưỡng bức
Cho dù con người đã có-có-có rất rất nhiều cái có
Vẫn phải thồ bao nặng nhọc, gập ghềnh đến cong gãy cả lưng
Vẫn phải chạy cuống cuồng, dẫu có chồn chân đuối sức
Dẫu có ngã xuống, đứng lên, vẫn cắm đầu cắm cổ lao vào đá, lao xuống vực
Tất cả chỉ vì mi ! Vì mi !
Ước ? Ước ? Ước ?
Mi là kẻ tàn bạo nhất trên thế gian
Là kẻ ngược ngạo nhất trên cõi đời
Mi hồn nhiên nụ cười tinh quái trên bao cuộc thảm sát
Thảm sát nhân tri-nhân lý, thảm sát cả nhân tình
Mi tung hứng loài người như một trò chơi con vụ
Quay tít mòng mòng
Quay đến chóng xoay cả cuộc đời
Quay đến tít mù không còn biết đâu đâu là hư là thực
Quay đến ngã sõng xoài
Quay đến ngã lăn quay
Ước ? Ước ? Ước ?
Ta đã từng có lúc cảm ơn mi đã lôi ta đứng dậy
Đã đẩy ta tiến lên phía trước
Đã kéo ta qua những đêm dài sâu thẳm
Đã cấy vào lòng ta những mầm sáng tươi xanh
Nhưng rồi ta đã cảm thấy quá mỏi mệt
Khi mi cứ bắt ta phải vượt quá sức mình
Ta đang giãy giụa
Cố hết sức giãy giụa
Ta muốn thoát khỏi bàn tay chuyên chế bạo tàn của mi
Ta muốn tìm một chốn ngơi nghỉ bình yên
Ta muốn thở một làn hơi nhẹ nhõm
Nhưng…
Mi…Mi…Mi…
Trời ơi ! Ta phải làm thế nào ?
Làm thế nào mới có thể thoát được mi ?
Mi vẫn lẩn trong từng milimet tế bào cơ thể
Ta đã đuối sức
Ta đã bất lực
Ta đã lịm dần
Và đột nhiên ta cảm nhận được
Mi đang từ từ rời khỏi ta
Cõi lòng ta đang từ từ giãn nở
Hơi thở ta đang từ từ nhẹ nhõm
Đôi mắt ta đang từ từ khép lại
Nhưng một khắc cuối cùng
Ta vẫn kịp nhìn thấy
Trên môi mi một nét cười đắc thắng
Ánh mắt mi ném tia nhìn tội nghiệp
Vì cuối cùng
Ta cũng đã ngã gục dưới quyền năng bất diệt của mi
 
CÓ MỘT CÁI “THÍCH”
 
Có một cái “thích” rất hiển nhiên trong thế giới loài người
Là cái “thích” nhìn thấy sự đau khổ-yếu hèn và kém cỏi ở người khác
Nhìn thấy sự tang thương, nhìn thấy những thù hằn
Bởi khi được nhìn thấy những điều đó, người ta có cảm giác sung sướng
Sung sướng vì thấy mình không phải là người trong cảnh ngộ
Sung sướng vì có thể ban phát những cái nhìn thương hại, những cái chép môi thở dài dầy trắc ẩn
Sung sướng vi thấy mình hơn hẳn những người ấy, ít ra là trong khoảnh khắc
Sung sướng vi được tỏ ra là kẻ bề trên đầy lòng nhân ái sẵn sàng yêu thương tất tát thảy tha nhân
Sung sướng vì chí ít cũng một lần thực sự cảm thấy mình hạnh phúc
Không tin ư ?
Hãy thử ngẫm mà xem !
Những mẩu tin bão lũ-cướp giật-tai nạn giao thông-những cuộc bom mìn khủng bố, và cả tự tử
Là những mẩu tin luôn được theo dõi nhiều nhất
Những chuyện tình đau thương đầy nước mắt, chia ly và mất mát luôn được người ta ngợi ca là những chuyện tình đẹp nhất
Những bài thơ, bài ca sầu muộn, khóc than, bẽ bàng, khổ hận luôn được người ta cho là những bài thơ, bài ca hay nhất
Những mảnh đời năm chìm bảy nổi, nhọc nhằn cơ cực, tàn tật thiếu đói, chật vật từng phân li cái sống luôn được người ta cho là những cuộc đời đáng trân trọng nhất
Trong khi
Người ta luôn đố kỵ, ghét ghen, gièm bỉu, tức tối…
Khi nhìn những người khác
Giỏi hơn mình, hay hơn mình, đẹp hơn mình, hạnh phúc hơn mình…
Vậy đó !
Chắc chắn sẽ rất rất nhiều những cái nhìn căm tức, những bàn tay nắm chặt muốn bóp vụn từng con chữ mà tôi vừa viết ra
Bóp vụn và chối phăng, thậm chí còn to tiếng thóa mạ, chửi rủa là tôi phỉ báng loài người, kê kích, cào cấu, moi móc những điều mà không một ai muốn thừa nhận
Những hỡi ơi !
Dẫu có “cả vú” đến đâu
Cũng chẳng thể nào lấp được khi cái “thích” ấy cứ hiển nhiên tồn tại giữa cõi người
Ôi ! Muốn cười to một tiếng nghẹn ngào…
 
TÔI VIẾT VĂN
 
Tôi viết văn không mong cầu sự nổi tiếng, khi cuộc đời này người ta đang ra sức tung hô cho những giả trá lọc lừa, những vật dục bản năng, và cả những phù phiếm bán mua sống sượng
Tôi viết văn như thể muốn lật tung bao tấm đắp để lộ ra những chấy rận, bọ giòi
Tôi viết văn như muốn tạo ra một thứ độc dược cấp tính xịt vào mọi ngóc ngách tối tăm ẩm thấp tận hang cùng ngõ hẹp
Để tận diệt muôn nghìn mối mọt bọ sâu đang gặm nhấm dần đến mục ruỗng lương tri nhân cách một chữ NGƯỜI
Cho dù bao kẻ đang vỗ tay cười chế nhạo tôi khùng điên mơ những điều không tưởng, quá xa xôi khi cán cân cuộc đời mãi nghiêng về mãnh lực vật chất, hư danh
Cho dù quanh tôi có rộ lên bao lời mỉa mai giễu cợt, hằn học chê bôi, thậm chí những hòn đá to đang sẵn sàng ném vào tôi bất cứ ở đâu và bất cứ lúc nào
Cho dù những gì tôi nói chỉ là một hạt mưa bé tẹo rơi giữa một vùng hoang mạc khô cằn nắng cháy
Cho dù sẽ một ngày tôi nằm chết còng queo bên vệ đường không một ánh nhìn thương xót, không một manh chiếu nhỏ nhoi
Thì tôi cũng vẫn viết
Vẫn luôn viết những gì tôi hằng chiêm ngẫm
Và tôi tin
Rất rất tin
Rằng đâu đó trong những nhốn nháo, nhố nhăng, dặt dẹo những hình thù, vẫn lặng lẽ những dây leo NHÂN THIỆN
Mỏng manh
Cần mẫn
Bám vào những cột đá rêu phong mốc thếch
Bám vào những thân gỗ khẳng khiu sứt sẹo sù sì, những vẫn vươn thẳng chọc trời trong đơn lẻ
Như một vốc hạt mầm tung theo gió, may có hạt rơi vào nơi đất ẩm
Lặng lẽ nảy mầm
Lặng lẽ chồi xanh
Tồn tại và sinh sôi
Thành một đóa hoa tim đỏ chói
Thành một quả tâm nhân ngọt lịm
Theo ngọn gió lành tỏa đến nơi nơi
Cho những đau buồn, khổ lụy dần vơi
 
ĐÀM LAN
( Đàm thị Tuyết Lan 74 Y Jut TPBMT
   ĐT : 0985183225
   Email :
damlan74@yahoo.com )