BA LẦN HÀ NỘI
1960
Như nai con ngơ ngác
Giữa Nghi Tàm biếc xanh
Lên Thủ Đô học chữ
Mở đầu cuộc mưu sinh.
Gã nhà quê vụng dại
Chốn phồn hoa thị thành
Biết thế nào là nhục
Biết thế nào là vinh.
Ôi những ngày đói góp
Ôi những đêm đau đầu
Tháng vài đồng học bổng
Dép rọ, quần áo nâu....
1981 - 1991
May mắn về nguyên vẹn
Qua hai cuộc chiến tranh
Đồng hương và đồng nghiệp
Kẻ mất, người thương binh....
Có ngờ đâu lần nữa
Lại về với Ba Đình
Mười năm C mười bốn
Ra vào ba cổng thành.
Sống lầu son gác tía
Nhớ phên nứa giữa rừng
Vắt chui vào trong tất
Hút máu sưng tấy chân.
Tắm nước máy trong mát
Nhớ thượng nguồn sông Công
Cả tiểu đoàn lấy gạo
Tồng ngồng lội băng sông.
Ngồi hội trường Tổng cục
Xem hội diễn toàn quân
Nhớ Noãn gánh phông cảnh
Thương Tuyên văn Sư đoàn.
Tháng một lần xe tuyến
Bon bon đường Thái Bình
Người còn ngồi trên ghế
Hồn đã ở nhà mình.
Năm sáu mươi bảy tuổi
Với con cháu quây quần
Hà Nội - Thanh Xuân Bắc
Trạm dừng chân cuối cùng.
Ba lần lên Hà Nội
Ba lần trong một đời
Không biết mình may mắn
Hay là do ý Trời!
(Có lẽ là cả hai)
“Lên Hà Nội dễ thật
Ai muốn
Thử mà coi!”
Tháng 8 năm 2007
THUỞ ẤY
Thuở ấy làng còn cầu đá
Cong cong soi bóng dòng sông
Con đường đi lên chợ Nội
Quanh co xuyên chéo cánh đồng.
Thuở ấy chúng mình mười bảy
Gặp nhau hồi hộp thẹn thùng
Xa trông dơ tay vẫy vẫy
Áng chừng mượn gió đưa hương,
Thuở ấy chúng mình yêu nhau
Thư tình gửi qua tay bạn
Gốc gạo là nơi hò hẹn
Giờ gặp kẻng họp xã viên.
Những đêm lặng im tiếng kẻng
Chúng mình chẳng kịp hẹn nhau
Anh vòng ra lối vườn sau
Nhìn vào qua song cửa sổ.
Trong nhà bé học bi bô
Dưới đèn em đang cộng sổ
Anh ném hạt xoan lên vở
Ngỡ ngàng em cứ lặng thinh.
Ngọn đèn từ từ vặn nhỏ
Cánh cửa khép hờ lách ra
Bóng em lướt qua gốc nhãn
Anh lần theo lối tường hoa.
Thuở ấy chạm tay lên ngực
Lần đầu run toát mồ hôi
Lính mới tò te ra trận
Cứ như nổ súng đến nơi.
Thuở ấy anh đi học xa
Vẫn bộ quần nâu áo vải
Chẳng có thứ gì làm tin
Buộc cổ tay em chỉ đỏ.
Thuở ấy chúng mình lấy nhau
Đêm đầu ngủ trong buồng cưới
Chăn gối em ôm từ nhà
Ấm bừng đêm đông lạnh giá.
Thuở ấy anh ra nước ngoài
Ba năm đằng đẵng đợi hoài
Em cứ lo ngày về nước
Tim anh có bóng hình ai.
Thuở ấy tiễn anh ra trận
Vô tình vấp dép tụt quai
Không biết điềm may điềm gở
Canh cánh lòng em đêm ngày.
Anh ở chiến trường bom đạn
Thời gian căng như giây đàn
Em ở hậu phương dai dẳng
Với bao trăn trở lo toan.
Thuở ấy cờ bay rợp làng
Mừng ngày giải phóng miền Nam
May mắn anh về lành lặn
Một sao một gạch đường hoàng.
Bạn cũ nay không trở laị
Đồng hương chống nạng về làng
Thiếu phụ chưa tròn hăm tám
Trên đầu đã trắng khăn tang.
Thuở ấy giải ngũ về làng
Đường vẫn lối mòn lầy lội
Cái nghèo như bầy đỉa đói
Bám theo đã mấy ngàn đời.
Bây giờ xa rồi thuở ấy
Cái thời vách đất nhà xiêu
Còn lâu mới nên giầu có
Nhà cũng đủ ăn đủ tiêu.
Thuở ấy em sinh con gái
Thuở ấy em đẻ con trai
Con gái con trai hạng nhất
- Ừ thì anh xuống hạng hai.
Bây giờ tuổi ngoài saú mươi
Cứ hay nghĩ về thuở ấy
Những gì mình có hôm nay
Phải chăng có phần ngày ấy.
( Kỷ niệm Ngày 30 tháng 4 năm 1975 )